Chương 184: Bản vương đói, có gì ăn không(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khúc Đàn Nhi ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào Mặc Liên Thành.

Mặc Liên Thành hơi hơi mở mắt ra, bàn tay trắng nõn không khỏi sờ sờ vào chỗ bị thương sau ót, nhướng mài một cách đẹp đẽ, chỉ bị đụng một chút như thế mà cũng ngất đi sao?

"Bản Vương đói, có gì ăn không?"

"Không có "

"Vậy thì nước đâu?"

"Cũng không có" có cũng không cho thèm hầu hạ hắn.

"Ồ? Vậy là Kính Tâm. . . Chưa chuẩn bị đàng hoàn sao? Vậy khi trở về phải hỏi tội nàng ta." Mặc Liên Thành nói một câu không đầu không đuôi. Dĩ nhiên những thứ đó không phải do Kính Tâm chuẩn bị, nhưng nếu hắn kiên quyết nói những chuyện này là do Kính Tâm phụ trách, ai dám nói đúng hay sai?

Quả nhiên không ngoài dự đoán.

Cái miệng nhỏ của Khúc Đàn Nhi nhếch lên, nhìn về phía hộp cơm tinh xảo bên cạnh, "Ở ngay bên kia, tự thân vận động đi."

Mặc Liên Thành mím mím môi, ngược lại cũng không cảm thấy khó chịu vì nàng, tự mình ngồi dậy, lấy đồ vật bên trong hộp cơm ra. Sau đó bày ra trên bàn, thong thả an tọa, còn mang ra hai bộ bát đũa, hai cái chén trống không cộng thêm một bầu rượu ngon.

" Tất cả mọi chuyện, ngươi đều tính toán cả rồi đúng không? !" Khúc Đàn Nhi trừng mắt, nàng dám khẳng định, hết thảy mọi chuyện, toàn bộ hắn đều tính toán trong lòng bàn tay, mà nàng cũng chỉ là một quân cờ không có tác dụng dưới tay của hắn. Có cũng được mà không có cũng không sao. Tác dụng duy nhất, đoán chừng là tiêu khiển giải buồn trên đường cho hắn. Chính là bởi vì như vậy, nàng mới cảm nhận sâu sắc cái tên ở trươc mặt này, có bao nhiêu xấu bụng, bao nhiêu ác độc và vô lương tâm!

"Nàng nói là ai muốn giết Bản Vương?" Mặc Liên Thành không đáp, hỏi ngược lại, trên mặt ý cười bất thình lình trở nên quỷ dị

"Không biết."

Mặc Liên Thành bình tĩnh tự rót cho mình một ly rượu, uống một ngụm nhỏ, chậm rãi hỏi: "Là thật không biết, hay là không muốn nói?"

"Cắt, dù sao chính là không phải Đại Vương Gia." Khúc Đàn Nhi khinh bỉ liếc hắn một cái.

"Nàng khẳng định như vậy?" Mặc Liên Thành thu lại ý cười, ánh mắt phát lạnh, không khí trong phòng cũng lạnh xuống theo mấy phần, đặc biệt là thời điểm Khúc Đàn Nhi nhắc đến Mặc Dịch Hoài. Nếu là người khác nói như vậy, tất nhiên hắn không có cảm giác gì, nhưng nhất định nữ nhân trước mắt không được nhắc...

Có phải có thể nói là nàng đang vội vã giúp Mặc Dịch Hoài rửa sạch hiềm nghi hay không?

Như vậy, trong lòng nàng, người kia. . .

Bên này, hai người, từng người đều mang ý nghĩ xấu riêng, mỗi người một ý.

Khúc Đàn Nhi lưng lạnh đổ mồ hôi.

Im lặng nghe ngóng, trong lòng vô cùng hối hận, quả nhiên xúc động là ma quỷ, nhất thời kích động có thể hại chết người! Nhất thời cảm thấy có chút khó thở, nàng thế mà lời gì cũng dám nói ra, tên Mặc Liên Thành tên, dường như sợ nhất chính là đội nón xanh. Suy nghĩ một chút, "Khúc Đàn Nhi" ngày trước cùng Mặc Dịch Hoài có vẻ như có loại quan hệ cắt không dứt được, có lý cũng không nói được, nghĩ đến chuyện đó, khí lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu..

Editor: Lily073

Đột ngột, nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, thản nhiên nhìn thẳng Mặc Liên Thành, sau đó, lại dương dương lông mày, nâng cằm lên, ra vẻ nhàm chán nói: "Cái vấn đề này, không phải ta có thể khẳng định hay không khẳng định, mà là từ cụ già bảy tám mươi tuổi đến hài tử ba tuổi đều sẽ nghĩ như ta."

"Ừm? giải thích thế nào?"

"Ta có ngu đi nữa cũng có thể thấy rõ, sát thủ sẽ đem tên của người chủ mưu nói ra sao? Hơn nữa những tên giết người kia quá có vấn đề, muốn giết thì giết đi, còn dài dòng lâu như vậy làm gì? Rõ ràng là muốn nhịn mà. Lại nói, ngay cả tên tiểu tử nhà ngươi...ách, ...chính là Vương gia ngài cũng biết phía dưới có suối nước nóng, chẳng lẽ bọn chúng không biết? Lại còn để chúng ta nhảy đi xuống sao? Chính là như vậy, ta nói xong rồi."

"Có phải rất vui vẻ vì chuyện này không có quan hệ gì với Mặc Dịch Hoài hay không?" Mặc Liên Thành tựa như tùy ý ngẩng lên, ánh mắt lại một mực rơi vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đoán chừng dù là biến hóa rất nhỏ cũng trốn không thoát khỏi nhãn lực của hắn. Không ngờ, động tác nâng lên chén rượu của hắn ngừng lại, vì từ trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, thế mà lại nhìn ra mấy phần chán ghét cùng không kiên nhẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro