Chương 185: Bản vương đói, có gì ăn không(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy là nàng có cực lực nén xuống, vẫn không thể nào hoàn toàn che giấu được.

Là cảm thấy hắn quá phiền chán? Hay là Mặc Dịch Hoài?

Đáng chết, hắn phát hiện mình vô cùng để ý chuyện này!

Bất thình lình, Khúc Đàn Nhi đứng lên, "Rầm!" Hai tay vỗ bàn một cái, nghiêm túc lại nghiêm nghị cảnh cáo hắn: "Mặc Liên Thành, chị đây đối với Đại Vương Gia vốn là không có cảm tình gì, kết quả, ngươi ngược lại rất giỏi, trái một câu Mặc Dịch Hoài, phải một câu Mặc Dịch Hoài, muốn ăn đòn hay sao?"

"Tốt! Vậy không đề cập tới nữa." Mặc Liên Thành trong phút chớp nhoáng này, mỉm cười vô cùng loá mắt phong tao.

Phản ứng của nàng, hắn tương đối hài lòng, nên cũng không có tiếp tục nhắc đến người tên Mặc Dịch Hoài này.

Nửa ngày sau.

Khúc Đàn Nhi thở phì phò ngồi xuống, lại cầm đũa ăn vài miếng.

Liếc cũng không thèm liếc Mặc Liên Thành.

Bất quá, đáy lòng nàng âm thầm lau một vệt mồ hôi lạnh.

Tên Mặc Liên Thành này. . . Quả nhiên khó đối phó! Tính tình so với thời tiết, càng biến hóa làm cho người không lường được.

"Mặc Liên Thành, ngươi nói xem những sát thủ kia có thể hay tìm xuống tới đây hay không?"

"Hẳn là sẽ không. Giết Bản Vương đối với ai cũng đều không tốt. Bởi vì nếu không có Bản Vương hiệp trợ, ngươi cảm thấy bọn hắn có người nào có thể lên làm Thái Tử? Mà dù có lên đi chăng nữa, ai có thể an ổn mà ngồi?"

"Ngươi không muốn làm Thái Tử sao?" Khúc Đàn Nhi phút chốc ngẩng đầu, đôi mắt đẹp hoài nghi nhìn hắn, thật không hiểu rõ hắn đang suy nghĩ gì. Từ xưa đến nay, không có người không tham quyền lực, mà một khi lên làm Thái Tử,  chính là cách hoàng vị không xa, quyền lực chí cao vô thượng, ai sẽ từ bỏ chứ?

Trước kia, nàng cũng có nghe nói, Mặc Liên Thành không màn Đế vị.

Nhưng chỉ là, nàng có chút không tin. . . Càng là nam nhân nói không màn Đế vị lại làm cho người tin tưởng, đó mới càng đáng sợ. Chỉ cần một phần nhẫn nại cùng tâm tư hơn người này, cũng đủ thắng được ngôi vị hoàng tử.

Mặc Liên Thành cười nhạt, không đáp, hỏi lại: "Ngươi đoán xem, Bản Vương đang nghĩ gì?"

"Không có hứng thú." Nói đùa, hỏi nàng, vậy nàng đi hỏi ai, hỏi trời hỏi đất hỏi thần hay sao?

"Làm Thái Tử thì có gì tốt? Cách hoàng vị quá gần, nhưng thực sự vẫn không phải là Hoàng Thượng."

"Đó là chuyện của các ngươi." Câu này, Khúc Đàn Nhi trả lời vô cùng bình tĩnh. Nhưng nội tâm lại hơi kinh ngạc, quả nhiên tên này dã tâm càng lớn, nghĩ cũng càng sâu. Thái Tử chi vị, hắn không phải không muốn ngồi, mà là khinh thường ko thèm ngồi. Cái hắn nghĩ, vậy mà là Đế vị! Hơn nữa, hắn, hắn, hắn. . . Tên này thế mà lạo nói cho nàng biết? !

Có chuyện không hay rồi, nàng muốn đập đầu vào tường quá!

Bình thường những người biết càng nhiều, sẽ chết càng nhanh!

Nàng thật sự một chút cũng không muốn biết a!

Đáng chết, tiện miệng thôi ! Thế mà lại hỏi vào cái chủ đề này.

"Chuyện của Bản Vương chính là chuyện của nàng, một điểm này thời khắc nào nàng cũng phải nhớ kỹ ở trong lòng, hiểu rồi chứ?" Mặc Liên Thành cười hỏi nàng, có vẻ như tâm tình không tệ. Nâng đũa lên, còn gắp một miếng thịt đặt lên chén của nàng.

Editor: Lily073

"Không hiểu." Khúc Đàn Nhi ngay cả do dự cũng không có, lập tức trực tiếp trả lời.

Mặc Liên Thành nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái, thâm trầm trong mắt hiện lên lại mất đi quá nhanh, làm cho người ta không thể bắt kịp nửa phần. "Đàn Nhi, không cần phải suy nghĩ đến cái gì thư bỏ vợ, cũng không cần nghĩ đến chuyện rời khỏi Bản Vương nữa. Nếu nàng thật sự muốn rời đi, vậy thì hãy nghĩ biện pháp. . . Giết Bản Vương. Trừ cách đó, sẽ không còn có cơ hội nào khác."

Tay nhỏ của Khúc Đàn Nhi nắm chặt đũa căng thẳng, nhếch môi, đột nhiên gạt ra một câu: "Ngươi, điên, rồi, !"

"Ừm. . ."

Hai người bất thình lình trở nên trầm mặc, ai cũng không nói thêm lời gì nữa.

Trong không khí, tất nhiên là ngưnh trọng một cỗ quỷ dị.

Cơm nước no nê.

Khúc Đàn Nhi liếc mắt chiếc giường bên cạnh 1 cái, duy nhất một chiếc. Không khỏi nhíu mày: "Ngươi nghĩ đêm nay ở lại đây qua đêm?"

"Ừm." Mặc Liên Thành gật đầu, "Nếu như nàng nghĩ là có thể rời núi trong đêm thì không cần."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro