Chương 29: Thì thầm to nhỏ cũng có thể tức chết người(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đàn Nhi có phải cũng nên châm trà." Đại Phu Nhân biến sắc, kiềm chế tức giận, vẫn là cẩn thận dùng lời nói ra.

"Ồ." Khúc Đàn Nhi gật gật đầu, tỏ vẻ bừng tỉnh. Nàng quả thực có chút khát nước, đúng là cần rót cho mình chén trà. Sau đó, cầm ấm trà, hướng chén trà trước mặt mình đổ nước trà vào, rồi tuần tự cầm chén trà lên uống.

Nàng một lần nữa thừa nhận. . . Nàng thật sự... thật sự cố ý đem ý tứ trong lời nói của Đại Phu Nhân thay đổi. Huống chi, nàng cũng cảm thấy không công bằng, đều là con người, nàng đến lâu như vậy, không có được nửa giọt nước trong miệng. Làm sao Mặc Liên Thành vừa đến đã muốn người ta phục vụ?

"Ý ta là Đàn Nhi nên châm trà cho Bát Vương Gia." Đại Phu Nhân ngoài nhịn vẫn là nhịn.

"Ồ. . . Bát Vương Gia uống trà." Khúc Đàn Nhi không nhanh không chậm cầm ấm trà lên, hướng chén trà trước mặt Mặc Liên Thành đi tới, cái miệng nhỏ nhắn tinh xảo xinh đẹp hơi hơi kéo lên, mang theo ý cười nhàn nhạt, làm người ta cảm thấy thương yêu.

Mặc Liên Thành chỉ nhàn nhạt liếc nàng một cái, cũng không nói gì, nâng chén trà lên định uống, chỉ là, trà vừa mới đến miệng bỗng  nhướng mày, ngừng lại mọi động tác.

Hắn không nhúc nhích, những người còn lại cũng không dám vọng động, ánh mắt toàn bộ chăm chú đổ về phía hắn.

"Trà. . ."  Hắn vừa nói, đám người kia lại căng thẳng đến không dám hít thở.

Khúc Đàn Nhi vốn cũng đang nhìn Mặc Liên Thành, nhưng vào lúc hắn nói ra chữ thứ nhất, ánh mắt từ trên người hắn chuyển trở về, chậm rãi phóng tới chén trà ở trong tay mình. Sau đó lại tiếp tục tinh tế thưởng thức hương vị trà kia. . . Tuy nhiên trà này ngoài đã nguội lạnh ra, mùi vị cũng hơi nồng a.

"Nguội lạnh." Mặc Liên Thành nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, đem hai chữ cuối cùng nói ra, ánh mắt hơi đảo qua Khúc Đàn Nhi, bên trong như có mang theo một tia suy nghĩ.

"Lạnh? Cái gì nguội lạnh. . ." Đại Phu Nhân sững sờ, không rõ ràng cho lắm, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm vào chén trà bị để xuống, lập tức liền lĩnh ngộ nói: "Đàn Nhi, nhìn ngươi xem, trà kia đã nguội lạnh,ngươi làm sao ngược lại còn có thể mang cho Bát Vương Gia uống, ngươi sẽ không. . ."

"Đàn Nhi cũng không muốn, nhưng mà vừa nãy Đại Phu Nhân muốn Đàn Nhi châm trà." Khúc Đàn Nhi ủy khuất, giọng nghẹn ngào.

"Ngươi không phải cũng vừa uống trà sao? Lạnh cũng không nói, còn làm hại Vương Gia phải uống trà nguội."

"Đàn Nhi muốn nói, nhưng mà Đại Phu Nhân không cho Đàn Nhi cơ hội." Cơ thể Khúc Đàn Nhi có chút rung động, trên mặt ý sợ hãi càng dày. Vừa rồi gọi Đại Nương, lúc này lại xưng Đại Phu Nhân. Nàng cái gì cũng không giỏi, chỉ có diễn kịch là không ai bằng, tuyệt đối có thể chọc cho bọn hắn tức giận đến chết, nếu không chẳng phải là uổng công nàng lăn lộn 2 năm nay sao.

"Vậy ngươi nhanh đi chết. . ."

"Quản gia, còn không mau đem trà đi đổi." Khúc Giang Lâm vội vàng cướp lời Đại Phu Nhân, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra.

"Vâng lão gia, tiểu nhân lập tức đi ngay." Quản gia lập tức mang ấm trà đã nguội lạnh đi, bước một cái liền ra khỏi phòng.

"Không cần, Bản Vươngcũng đã đi được một chút, cũng nên trở về thôi." Mặc Liên Thành khoát khoát tay đứng dậy, tựa như bộ dáng định rời đi.

"Bát Vương Gia vừa mới đến, làm sao lại nói đi là đi? Nếu Bát Vương Gia không chê, trước hết ở lại quý phủ mấy ngày, cũng vừa vặn để cho thần và phu nhân dạy bảo lại Đàn Nhi một chút cho tốt, không thể để Đàn Nhi gây thêm tai họa" Khúc Giang Lâm thấy Mặc Liên Thành muốn đi, lập tức lên tiếng giữ lại.

"Không cần, Bản Vương lại cảm thấy nữ nhân yếu đuối giống như nàng, có thể gây ra chuyện gì chứ?" Mặc Liên Thành quét ánh mắt từ vẻ mặt dịu dàng, ngoan ngoãn của Khúc Đàn Nhi lại chuyển qua Khúc Giang Lâm, tuy thái độ không kiên quyết, nhưng cũng không cho phép người khác từ chối.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro