Chương 30: Thì thầm to nhỏ cũng có thể tức chết người(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tất nhiên Bát Vương Gia không ở lại trong phủ, vậy để thần bảo hạ nhân chuẩn bị rượu thịt . . ." Khúc Giang Lâm lại thay đổi cách thuyết phục.

"Nhạc phụ đại nhân sao lại muốn giữ Bản Vương lại như vậy?"

"Bát Vương Gia suy nghĩ nhiều rồi, thần không có ý thì khác." Khúc Giang Lâm nghe xong, lập tức nghe ra ý tứ bên trong lời nói của Mặc Liên Thành, hơi kinh sợ trong lòng, thức thời trả lời một câu.

"Là Bản Vương suy nghĩ nhiều hay là do nhạc phụ đại nhân quá khẩn trương?" Mặc Liên Thành cười nhạt, ngữ khí bình thản.

"Cái này, cái này. . ." Cả người Khúc Giang Lâm toát mồ hôi lạnh, không phản bác được, ánh mắt chuyển qua Khúc Đàn Nhi, lập tức nảy ra chủ ý: "Đàn Nhi trước giờ chưa từng ra khỏi phủ, lần này được trở về, không biết Bát Vương Gia có thể cho tiểu nữ ở lại mấy ngày hay không? Thần là sợ bỗng nhiên thay đổi hoàn cảnh, nàng nhất thời không quen, cho nên... "

"Ồ, thật sao?"

"Mong Bát Vương Gia thông cảm, thần vẫn luôn rất sủng ái nữ nhi này, có rất nhiều câu muốn nói cùng nàng."

"Ý của nàng thế nào?" Ánh mắt Mặc Liên Thành chuyển một cái, hỏi ý Khúc Đàn Nhi.

"Hỏi thiếp?" Khóe miệng Khúc Đàn Nhi kéo một cái, trong lòng rất là phiền muộn, hai tên đàn ông này, không trực tiếp đấu nhau mà lại âm thành ám chỉ qua lại. Bọn hắn muốn đánh thì cứ đánh, mắc mớ gì mà lại lôi nàng vào.

"Ta đang hỏi nàng" Mặc Liên Thành tiếp tục một câu.

"Tất cả nghe theo phụ thân. . . Không phải, nghe Đại phu nh. . . Không đúng, là tất cả nghe theo ý Vương Gia." Khúc Đàn Nhi cân nhắc một chút, liền cho hắn một câu trả lời, ánh mắt chuyển từ Khúc Giang Lâm, nói ra một nửa, đột nhiên cảm thấy không đúng, lại nhìn về phía Đại Phu Nhân, lời chưa nói xong, lại cảm giác không ổn, sau cùng ánh mắt rơi xuống trên mặt Mặc Liên Thành, rốt cuộc tìm được đáp án, mà lời cũng nói xong.

Xem đi, nàng làm người rất biết nhìn sắc mặt người khác, câu sau cùng nói xong, sắc mặt của bọn họ đều từ từ biến đổi khẳng định một lần nữa quyết định của nàng vừa rồi là chính xác a.

"Chẳng lẽ Đàn Nhi không muốn tâm sự cùng phụ thân sao? Dù sao. . ."

"Không muốn."

"Đàn. . ." Gương mặt dày của Khúc Giang Lâm cuối cùng cũng biến đổi, là càng không thể nào giấu được xấu hổ. Nhưng mà do có mặt Mặc Liên Thành ở đây, có tức cũng không thể lộ ra, có giận cũng không thể trút, chỉ có thể kiềm nén.

"Đại Phu Nhân đã nói, nữ nhi gả ra ngoài cũng như nước đổ đi." HAizz, nàng cũng không muốn nói đến tuyệt tình như thế, nhưng ...

"Ngươi nhìn ngươi đi đứa nhỏ này, Đại Nương ngươi chỉ thuận miệng nói một câu, ngươi liền cho là thật."

"Nhưng mà vừa rồi mới đóng cửa. . ."

"Được, nếu ngươi đã nói không muốn lưu lại, vậy ngươi cùng Bát Vương Gia trở lại phủ đi thôi, khi nào rãnh rỗi thì trở về thăm ta một chút." Khúc Giang Lâm sợ nàng lại nói ra đến cái gì, liền tranh thủ cắt ngang lời nàng, cũng không muốn nói thêm cái gì mà ở không ở để giữ nàng nữa, trực tiếp bày ra tư thế muốn đuổi khách.

Khúc Đàn Nhi gật gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời, không nhiều lời nữa.

Mặc Liên Thành chỉ khép khép mi, cũng không nói gì thêm, nhìn Khúc Đàn Nhi một chút, cất bước hướng ra ngoài cửa.

Động tác Khúc Đàn Nhi cũng không chậm, chân trước tên nào đó vừa nhấc, nàng lập tức đứng lên, liên thanh chào hỏi qua loa, nhanh chóng đi lên, tốc độ nhanh đến nỗi làm người khác hoài nghi có gì đó ghê gớm đang đuổi theo sau lưng nàng hay không.

Ra khỏi Khúc Phủ, lập tức nhìn thấy xe ngựa sang trọng của Bát Vương Phủ.

Mặc Liên Thành bước lên.
Khúc Đàn Nhi vốn muốn nói mình có cỗ kiệu. Nhưng mà nàng nhìn thấy phía sau còn có Khúc Giang Lâm cùng Đại Phu Nhân và một đống tiểu thiếp đang đi ra đưa tiễn. Thoáng nhìn đến vẻ không nỡ và ánh mắt chứa đầy tình mẫu tử của Cửu Phu Nhân, nàng không đành lòng mà cuối thấp đầu, thầm than một tiếng, vì cuộc sống khá giả của Cửu phu nhân về sau trong Khúc phủ này, đành bước lên xe ngựa.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro