Chương 31: Tên nào đó thăm dò(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phía trong xe ngựa tinh xảo, lộng lẫy.

Phía bên trong còn có ngăn chứa các loại hoa quả khô cùng điểm tâm tinh xảo, lại bày biện mấy quyển sách để đọc lúc nhàn rỗi. Lúc này, Mặc Liên Thành thần thái lười biếng, ngồi nghiêng trên đệm mềm ở trong xe. Cùng với dáng vẻ đạo mạo khi vừa bước lên xe lúc nãy hoàn toàn không đồng nhất.

Khóe miệng Khúc Đàn Nhi co quắp.
Có vẻ người biết diễn kịch không phải chỉ có một mình nàng?
Có một số việc không nên vạch trần để giữ hòa khí a.

Nàng yên lặng chọn vị trí cách Mặc Liên Thành xa nhất để ngồi, tư thế chuẩn mực, ôn nhã, vừa vặn, không tìm ra chút lỗi nào. Bất quá ngồi lâu ở bộ dạng này, nhất định sẽ mệt mỏi. . .

Lúc này.

"Hồi phủ." Mặc Liên Thành bình tĩnh từ miệng phát ra câu này.

Hắn vừa dứt lời, người bên ngoài đáp ứng vâng tiếng, xe ngựa bắt đầu lăn bánh.

Không có ai mở miệng nói chuyện, bầu không khí trong xe có chút buồn bực.

Thời gian từng chút trôi qua.

Mặc Liên Thành cầm một quyển sách, nhàn nhã xem, thỉnh thoảng chọn một hai miếng hoa quả khô bỏ vào miệng, dáng vẻ vô cùng thong dong, tự tại.

Khúc Đàn Nhi thì ngược lại, đang âm thầm tính xem mình có thể duy trì cái tư thế nàybao lâu.

Tuy trong xe có đệm mềm, nhưng cái đệm lại hơi thấp, mà nàng cũng không thể ngồi xếp bằng giống nam tử, chỉ có thể nửa quỳ nửa ngồi trên hai chân, lại phải cẩn thận mà giấu chân vào dưới váy, hai tay xếp ngay ngắn ở trên đùi, eo ưỡn thẳng, đầu hơi thấp. Hít thở nhẹ nhàng, không có nửa điểm khinh xuất.

Tư thế ngồi đã đủ mệt mỏi, mà quan trọng là phía sau lưng còn có vết thương, vẫn chưa hết đau đớn, lông mi nhỏ nhíu chặt, trong nhất thời không thể giãn ra được.

"Ngươi đang nghĩ gì?" Bỗng nhiên, Mặc Liên Thành ngẩng đầu hỏi.

"Không có."

"Không thoải mái?"

"Rất tốt."

Hai người nói mấy câu đơn giản, sau đó im lặng.

Thật lâu.

"Khúc, Đàn, Nhi?" Mặc Liên Thành nhàn nhạt đọc từng chữ, nhắm lại đôi mắt đang chăm chú nhìn trên người nàng.

"Vâng." Khúc Đàn Nhi gật đầu, trong lòng giật mìnhmột cái, chờ hắn nói tiếp. Hỏng bét, vốn cho rằng sẽ bình an vô sự trở lại Bát Vương Phủ, nhưng dường như là do nàng nghĩ quá đơn giản và cũng đánh giá Mặc Liên Thành quá thấp.

"Tên không sai?"

"Đúng."

"Người đang ở đây?" Mặc Liên Thành hỏi, ý cười trên gương mặt tuấn mỹ càng đậm. Chỉ là, nụ cười này, có một loại hờ hững cùng hàn ý.

"Vâng." Khúc Đàn Nhi trực tiếp đáp, không có nửa điểm kinh hoàng, mười phần khẳng định. Suy nghĩ một chút, trước khi xuyên qua nàng 20 tuổi, xuyên vào một thân thể 14 tuổi, hiện tại dáng vẻ nàng bây giờ đã mười sáu. Mặc Liên Thành nên cảm thấy hân hạnh vì hắn đã gặp được đại nhân vật đặc biệt như vậy a . . . Không, phải nói là yêu tinh ngàn năm, loại cơ hội này, không phải ai cũng có thể gặp được .

Thấy Mặc Liên Thành im lặng trầm mặc.

Khúc Đàn Nhi cười cười, hỏi lại: "Vương Gia đang hoài nghi ta?"
Khúc Đàn Nhi nói ra những lời này, là đã qua một phen cân nhắc kỹ lưỡng.
Có ý thăm dò xem, có phải hắn đang hoài nghi thân phận nàng không?

"Ngươi cứ nói xem ?" Mặc Liên Thành hỏi lại.

Khúc Đàn Nhi cười, cười đến lạnh nhạt, nhưng là có chút biểu cảm, cười đến giả tạo. Hắn biết cười lạnh giả tạo, chẳng lẽ nàng lại không biết? Tựa như thản nhiên nói ra: "Vương Gia nói đùa, Đàn Nhi vẫn là Đàn Nhi - Tứ tiểu thư đi ra từ trong Khúc Phủ, hiện tại là Bát Vương Phi." Vừa rồi nàng vốn là định nói với hắn nàng không phải Tứ tiểu thư của Khúc phủ, bảo hắn trực tiếp thả nàng đi. Nhưng mà nghĩ lại, suy nghĩ đó thật quá ngây thơ, nếu nàng dám nói ra như vậy, khả năng lớn nhất là có thể nàng sẽ chết, cũng còn một khả năng khác là: sống không bằng chết. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro