Chương 36: Đủ ác, cũng đủ độc(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng, tuy rằng nàng không xấu chút nào, nhưng cũng có chút lo lắng, lát nữa không biết có xảy ra tình tiết hắt nước hay không? Hay là dùng roi gia pháp như lễ gặp mặt? Có thể thay đổi biện pháp chào hỏi bỏ đi hai thứ này hay không? Nghe nói, bên trong hậu cung cổ đại có vô số cổ nhân đã được nghiệm qua hình phạt lăn qua lăn lại biến thái.


"Thành Nhi đã tới." Nội đình Ỷ Lan Điện, một phụ nữ xinh đẹp đã sớm ngồi ở đó tựa như đã chờ bọn hắn từ trước.

"Nhi thần tham kiến mẫu phi." Mặc Liên Thành đi vào đình tử, cười nhẹ nhìn Lan Phi.

"Nhi thần Đàn Nhi tham kiến mẫu phi, thỉnh an mẫu phi." Khúc Đàn Nhi hơi phúc thân, dùng phương thức chào hỏi học từ Kính Tâm hướng về nữ nhân đang ngồi phía trước chào hỏi.

Quả nhiên một người bộ dạng đẹp như Lan phi mới có thể sinh ra tên nam nhân có hình dáng yêu nghiệt như Mặc Liên Thành.

"Ừm, đã đến thì ngồi xuống tâm sự cùng bản cung, Thành Nhi mấy ngày cũng chưa đến thăm bản cung, để mẫu phi thương nhớ." Lan Phi cười nhẹ một tiếng, thái độ hiền hoà, không còn nửa điểm uy nghiêm.

"Dù cho nhi thần không đến, mẫu phi cũng sẽ ngày ngày sống tốt." Mặc Liên Thành cười nhạt, không nhanh không chậm ngồi xuống, chỉ là thái độ lúc nói với Lan Phi vừa nhìn tưởng như hòa hợp, nhưng lại làm người ta cảm thấy sự xa cách như có như không.

"Nhìn ngươi đi đứa nhỏ này, nói như vậy thì có khác gì có đến thăm mẫu phi hay không cũng như nhau." Lan Phi làm như bất mãn trừng Mặc Liên Thành một cái. Lúc ánh mắt chuyển qua Khúc Đàn Nhi, lập tức hiện ra ý cười: "Đàn Nhi đúng không, sao cứ đứng mãi như thế, ngồi xuống a, ngươi gả đến Bát Vương Phủ, bản cung cũng chưa nhìn qua ngươi một chút."

"Vâng." Khúc Đàn Nhi gật gật đầu, dịu dàng ngoan ngoãn đến ngồi vị trí bên trái Lan Phi, thói quen quả nhiên là sẽ hại chết người, ngồi không lay động váy, cười không lộ răng, lại đem hai tay sắp đặt đúng, đầu hơi hơi thấp, chỉ còn thiếu treo một tấm bảng trên đỉnh đầu ghi là ta đang chờ nghe dạy dỗ chỉ bảo a.

"Ngẩng đầu lên để bản cung nhìn xem."

"Vâng."

"Ừm, đúng là một mỹ nhân khuynh thành, lớn lên làm người ta yêu thích. Đã gả vào Bát Vương Phủ thì phải biết Vương Phủ không như ở nhà mẹ đẻ, làm việc gì cũng phải chú ý, có biết không?"

"Vâng, Đàn Nhi ghi nhớ mẫu phi dạy bảo."

"Thị thiếp lớn nhỏ trong phủ của Thành Nhi nhiều đến nỗi ta không nhớ hết. Nam nhân tam thê, tứ thiếp là chuyện bình thường, ngươi phải chung sống hòa thuận với các nàng, không được sinh sự."

"Vâng, Đàn Nhi nhớ kỹ." Khúc Đàn Nhi cười nhạt, vẻ mặt thành thật nghe Lan Phi nói, lại dịu dàng ngoan ngoãn mà đáp ứng, mặc kệ Lan Phi nói cái gì, câu trả lời của nàng, mở miệng ra mãi mãi cũng chỉ có một chữ "Vâng" trước tiên.

"Vòng ngọc này là lúc bản cung xuất giá, mẫu thân của ta chính tay đeo lên cho bản cung, giờ tặng lại cho ngươi. Về sau ngươi là Bát vương phi của Thành nhi, sống là người của Bát Vương Phủ, chết là ma của Bát Vương Phủ, sự thật này cả đời không thể thay đổi." Lan Phi kéo tay nhỏ của Khúc Đàn Nhi qua, thuận lợi đem vòng ngọc trong tay mình chuyển tới trên tay Đàn Nhi.

"Không được. . ." Khúc Đàn Nhi sững sờ, phản xạ có điều kiện của nàng chính là từ chối.

"Cái gì không thể, ngươi là con dâu của bản cung, cái này dĩ nhiên là phải cho ngươi, mang vào." Lan Phi cũng không quan tâm nàng muốn nói gì đã thực sự đem vòng ngọc đeo lên trên tay nàng.

"Tạ mẫu phi." Mắt Khúc Đàn Nhi nhìn vòng ngọc trong tay, hiện lên một tia không vui. Kỳ thật, nàng muốn cự tuyệt. Loại vật này mang trên tay thì không nặng, nhưng áp lực trong lòng thật sự là muốn dìm chết người ta.

Cái gì sống là người của Bát Vương Phủ, chết là ma của Bát Vương Phủ?

Nghe đủ ác, cũng đủ độc, muốn cảnh cáo nàng cái gì? Hay là muốn nói cho nàng cái gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro