Chương 37: Đủ ác, cũng đủ độc(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hôm nay là ngày thứ ba về nhà, sao không ở thêm lại nhà mẹ đẻ thêm một lát?" Lan Phi nhàn nhạt thu tay lại, trên mặt vẫn treo ý cười nhạt, đối với Khúc Đàn Nhi, tựa như là rất hài lòng.

"Thưa mẫu phi, phụ thân hiểu cho sự khó xử của Đàn Nhi, cho nên sớm để Đàn nhi trở về. Trong lòng Vương gia lúc nào cũng có mẫu phi, không dám để người đợi lâu." Khúc Đàn Nhi trả lời.

Khóe miệng giật nhẹ, câu nói láo này hơi quá, lúc đó Khúc Giang Lâm chỉ thiếu điều đóng cửalớn lại để giam giữ bọn họ không cho đi.

Bất quá, nàng bất quá chỉ là vì đại cục mà nói dối, có cần phải để ai đó nhìn chằm chằm nàng như thế không?

Đôi mắt đẹp của nàng liếc về phía Mặc Liên Thành, quả nhiên bắt gặp ánh mắt khoan thai của hắn, sắc mặt cũng không có gì khác lạ.

"Ồ, thật sao? Tin tưởng Khúc đại nhân cũng rất luyến tiếc vị nữ nhi này."

"Để mẫu phi lo lắng." Ngồi lâu như vậy, Khúc Đàn Nhi thấy Lan Phi là một đường dịu dàng ôn nhu, cuối cùng cũng yên tâm. Vừa rồi ở bên ngoài Ỷ Lan Điện không thấy mặt, xem như lo lắng không đâu một trận.

"Ừm, bản cung hơi mệt chút, Thành Nhi và Đàn Nhi cùng bản cung đi dạo một chút, lớn tuổi cũng không thể không chịu già, nếu không đi lại nhiều, sợ không có khả năng đi lại nữa." Lan Phi cười nhẹ đứng lên, ý cười càng đậm mà nhìn Khúc Đàn Nhi. Bước chân vừa muốn nhấc, ánh mắt quét đến hình dáng xinh đẹp đang hướng bên này đi tới cách đó không xa, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng, chỉ là mất đi quá nhanh, người khác không thể phát hiện ra.

"Vâng."

Khúc Đàn Nhi khẽ cúi đầu, theo sát sau lưng Lan Phi đi ra khỏi đình.

Mà Mặc Liên Thành phía sau cũng lười lên tiếng, chầm chậm bước theo sau.

"Liên Thành ca ca." Âm thanh trong trẻo trực tiếp vang đến, một thân ảnh kiều diễm vội vàng xong tới, tiến thẳng vào trong ngực Mặc Liên Thành.

". . ." Khúc Đàn Nhi nhất thời không phản ứng kịp, chỉ có thể sững sờ mà nhìn tình huống phát sinh trước mắt, miệng xém chút nữa đã phát ra âm thanh không hợp thời điểm.
Nữ nhân này, tốc độ này, thật không phải bình thường, nàng nhìn mà cảm thán.

"Liên Thành ca ca, Phượng Dương rất nhớ huynh, sao huynh lại không tiến cung thăm Phượng Dương, có phải huynh đã quên ta rồi không?" Thập Cửu Công Chúa Mặc Phượng Dương ôm chặt lấy eo Mặc Liên Thành, trong giọng nói mang theo sự bất mãn.

"Bản Vương không phải đã tới sao?" Mặc Liên Thành hơi hơi liếc nhìn người trong ngực, không có đưa tay ôm lấy nàng, cũng không có đẩy nàng ra, cứ để mặc nàng như vậy.

"Không phải, không phải, Liên Thành ca ca hôm nay không phải đến thăm Phượng Dương."

"Vậy ngươi nói làm sao mới phải?"

"Phượng Dương đã rất lâu không thấy Liên Thành ca ca, hôm nay Liên Thành ca ca không thể không ở cùng Phượng Dương, không ai có thể cướp Liên Thành ca ca đi." Cái miệng nhỏ nhắn của Mặc Phượng Dương bĩu ra một cái, càng dán chặt trong ngực Mặc Liên Thành không chịu ra.

"Phượng Dương, làm sao có thể thấy Thành Nhi một cái thì không chịu buông ra." Lan Phi hơi cau mày, không lạnh không nhạt nhìn bộ dáng trong ngực Mặc Liên Thành.

"Vâng, Nương Nương." Mặc Phượng Dương dù cho có nhiều bất mãn, nhưng đối với lời nói của Lan Phi  cũng không dám chống lại.

Cái ngẩng đầu này của Mặc Phượng Dương, vừa vặn để Khúc Đàn Nhi có thể một lần nhìn rõ người trước mặt, chỉ là, lần xem xét này, trừ lắc đầu thở dài còn lại liền cũng chỉ là thở dài.

Nhi nữ của Hoàng gia nhi nữ, không phải đẹp thì là quá đẹp, nàng bỗng thấy đố kị, ông trời có phải quá bất công hay không, cái gì tốt đẹp đều thuộc về trong hoàng cung.

Hết một Mặc Liên Thành, lại đến một Mặc Phượng Dương. . . Chỉ là, bọn hắn có thật sự là huynh muội?

Nhưng điều hiện ra trong mắt Mặc Phượng Dương, tựa như không phải dáng vẻ nhìn thấy huynh trưởng đơn giản như vậy.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro