Chương 38: Đủ ác, cũng đủ độc(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Lan Phi hòa nhã nói: "Phượng Dương, đây là ngươi Vương Phi của Bát ca , ngươi mau. . ."

"Ngươi mấy tuổi?" Lan Phi lời còn chưa kịp nói xong, Mặc Phượng Dương đã phát ra câu tra hỏi, tất cả tính tình ngang ngược đều mang ra thể hiện không bỏ sót.

"Phượng Dương?" Lan Phi giận dữ, ánh mắt bắn tới, muốn ngăn hành vi không có lễ nghi của Mặc Phượng Dương lại.

Mà Mặc Liên Thànhđứng một bên, chỉ là lạnh nhạt nhìn mọi chuyện trước mắt, cũng không có ý muốn mở miệng, ánh mắt hữu ý vô ý sẽ nhìn về phía Khúc Đàn Nhi.

"Lan Phi Nương Nương, ngài cũng biết tính tình Phượng Dương như thế nào, Phượng Dương chỉ muốn biết Bát Vương tẩu năm nay bao nhiêu  tuổi?" Mặc Phượng Dương vốn không nghe theo, nhưng ngại ánh mắt Lan Phi quét tới, liền lập tức áp chế bất mãng, chỉ là mang vấn đề cũ vẫn hỏi lại lần nữa, không thể buông tha, nhất định phải hỏi rõ ràng.

"Hồi Phượng Dương công chúa, Đàn Nhi năm nay mười sáu." Khúc Đàn Nhi cười nhạt, đối với hành động của Mặc Phượng Dương, cũng không để bụng, thái độ lộ ra không quá phận, không tôn kính, mang một ít lạnh nhạt mơ hồ, mà kì thực hai người cũng chưa từng gặp qua lần nào.

Từ câu Bát Vương tẩu trong miệng Mặc Phượng Dương phát ra, nàng liền biết Mặc Phượng Dương không hiểu vì sao không hoan nghênh nàng. Nhưng mà....nàng là được gả cho Liên Thành ca ca của nàng ta, cho dù không bắt buộc phải thân thiết, nhưng có phải căm thù như vậy sao?

"Người khác gọi ta là Thập Cửu Công Chúa."
"Ồ,  vậy Đàn Nhi đổi lại cách gọi ngài là Thập Cửu Công Chúa là được." Khúc Đàn Nhi cũng không giận, vẫn là khuôn mặt tươi cười đón khách, chỉ vì những chuyện nàng không quan tâm, thì đối với nàng nói sao cũng không quan trọng.

Không cần biết nàng ta muốn gọi là con mèo hay con chó,đối với nàng mà nói cũng chỉ là một câu xưng hô.
"Phượng Dương?" Lan Phi nhìn Mặc Phượng Dươngmột cái  .

"Mẫu phi, nhi thần không chấp nhất." Khúc Đàn Nhi cười nhạt, cho tới bây giờ chưa từng để ý.

Khóe mắt đảo qua Mặc Phượng Dương lại nhanh chóng chuyển qua Mặc Liên Thành cười, vẫn không thay đổi, tiếp tục giả vờ cho hết màn, cho dù mặt đối với Mặc Liên Thành lúc vô thanh vô tức sắc mặt cũng chưa từng biến đổi nửa phần.

"Tất nhiên Bát Vương Tẩu không ngại gọi Phượng Dương thế nào, vậy nhất định cũng sẽ không để ý đem Liên Thành ca ca của ta trả lại cho ta, chúng ta đã rất lâu không cùng nhau trò chuyện."

"Được." Mặc Phượng Dương hỏi rất trực tiếp, Khúc Đàn Nhi cũng trả lời thật đơn giản, chưa từng lãng phí thời gian do dự.

Có thể vẫn thuận theo ý nàng ta, muốn dùng thì dùng, muốn mượn thì mượn, dù sao nam nhân kia cũng không tính là gì.

"Liên Thành ca ca, huynh cùng Phượng Dương đến hoa viên bên kia đi một chút có được không?" Mặc Phượng Dương cũng không quản nhiều như vậy, đong đưa cánh tay Mặc Liên Thành làm nũng, mà thời điểm Mặc Liên Thành vừa muốn mở miệng, tựa như sợ hãi mình nghe được đáp án, không đợi hắn đáp lời, đã lôi kéo hắn đi. "Liên Thành ca ca, chúng ta đi thôi."

Mặc Liên Thành chỉ cười nhạt để cho Mặc Phượng Dương lôi kéo, chưa từng mở miệng nói một chữ không, cũng không có tỏ ra khó chịu, đối với Mặc Phượng Dương tựa như sủng ái đến quá đáng, mà vào thời điểm bước đi, khóe mắt lại vô tình hay cố ý quét về phía Khúc Đàn Nhi.

Khúc Đàn Nhi cười nhạt mà nhìn hai người đi xa, ánh mắt trở về phía Lan Phi, chờ lời nói của nàng.

"Nếu đã như vậy, thì ngươi ở cùng ta một chút đi." Lan Phi nhàn nhạt nhìn Khúc Đàn Nhimột chút, cũng không nói thêm gì nữa.

"Vâng." Khúc Đàn Nhi thưa, dịu dàng ngoan ngoãn theo sát sau lưng Lan Phi đi tới.

"Ngươi cảm thấy đứa nhỏPhượng Dương này thế nào?" Lan Phi bỗng nhiên hỏi một câu.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro