Chương 39: Đủ ác, cũng đủ độc(4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thưa mẫu phi, Thập Cửu Công Chúa rất tốt." Khúc Đàn Nhi mặc dù không rõ tại sao Lan Phi hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời.

"Tốt? Tốt chỗ nào?"

"Thưa mẫu phi, Thập Cửu Công Chúa đối với Vương Gia rất tốt." Nha, cái này có tính không?

Mặc Phượng Dương thế nào, nàng một chút cũng không quan tâm, cũng lười để ý tới.

"Ồ, có đúng như vậy không?"

"Vâng."

"Vậy ngươi cảm thấy Thành Nhi thế nào?"

"Thưa mẫu phi, Vương Gia cũng rất tốt."

"Ồ, vậy hắn tốt ở đâu?" Lan Phi hỏi, chỉ là nàng đi phía trước Khúc Đàn Nhi, người phía sau liền không nhìn thấy thần sắc hiện ra trên mặt nàng.

"Nhi thần không dám nhận xét quá phận."
"Bản cung không ngại, ngươi muốn nói cái gì thì nói cái đó."

"Thưa mẫu phi, Vương Gia cái gì cũng tốt." Duyên với nữ nhân hay là các loại  tốt đặc biệt, tốt đến ngay cả trời cũng sắp đố kị.

"Ồ, tất nhiên hắn cái gì cũng tốt, vậy bản cung nói một câu, đã gã vào Bát Vương Phủ đều sẽ từ từ đợi hắn, không muốn làm chuyện để mình phải hối hận sau này."

"Vâng, nhi thần ghi nhớ lấy." Xem ra cuối cùng cũng nói vào vấn đề, đi một vòng lớn như thế, vấn đề chính cũng xuất  hiện rồi.

"Bản cung mặc kệ ngươi trước đó quen biết ai, thân thiết với ai, nhưng hiện tại dĩ nhiên đã là người trong Bát vương phủ thì hãy quên hết chuyện ngày xưa, toàn tâm toàn ý làm Bát vương phi. Tính tình Thành nhi chính là như vậy, bình bình đạm đạm, không tranh không hỏi, không muốn làm thái tử, cũng không có dã tâm làm vương thượng, càng sẽ không tranh giành với các vị vương huynh khác. Nếu ngươi có một làm Thái tử phi hay ngày sau làm Hoàng hậu, chỉ sợ Bát vương phủ này không thể cho ngươi."

". . ." Khúc Đàn Nhi sững sờ, nghe Lan Phi giảng nhiều như vậy, cuối cùng cũng lý giải được nguyên do...

Chỉ là, nàng cũng không nói muốn làm Thái Tử Phi, càng không nói muốn làm Vương Hậu tương lai. Hơn nữa. . . Nàng muốn nhất là, nếu như có thể chọn nàng sẽ tìm cho mình tự do vui sướng a.

"Vâng, nhi thần nhớ kỹ, xin mẫu phi yên tâm, nhi thần biết rõ nên làm như thế nào."

"Ừm, nhớ kỹ là tốt rồi." Lan Phi không gật đầu, cũng không quay đầu, nên bước chân vẫn càng bước lên phía trước, lời nói bất thình lình dừng lại, nhưng không bao lâu, lại tiếp tục mở miệng: "Đại Vương Gia kia, nếu không có việc gì, thì đừng tiếp xúc, tránh cho người ngoài nhiều chuyện, đối với ngươi hay Bát Vương phủ đều không tốt"

"Vâng, nhi thần nhớ kỹ." Khóe miệng Khúc Đàn Nhi kéo một cái, không ngờ tới Lan Phi sẽ nói thẳng như vậy. Nàng càng không ngờ, chuyện này, từ đầu cũng không phải là bí mật gì, ngay cả một Lan phi trong thâm cung cũng rõ. Nhưng thật buồn phiền a, hết lần này tới lần khác, người trong cuộc là nàng lại mảy may không có ấn tượng...Hai năm qua không phải Đại vương gia Mặc Dịch hoài không đến Khúc phủ, chỉ là không có cùng nàng gặp nhau lần nào mà  thôi.
"Tính tình Phượng Dương là như thế, ngươi cũng đừng quá mức tính toán với nàng ."

"Vâng."

"Ngươi có đi qua chỗ Nhị tỷ Ninh Phi Nương Nương của ngươi chưa?" Lan Phi hỏi.

"Thưa mẫu phi, vẫn chưa."

"Ừm, có thời gian thì đi qua một chuyến."

"Vâng."

"Đi tìm Thành Nhi về a, đừng để hắn ở cùng Phượng Dương quá lâu, giờ cũng không còn sớm, các ngươi cũng nên trở về." Lan Phi quét mắt một vòng hướng bên kia hoa viên, trong mắt lóe lên một tia như suy nghĩ điều gì, lại làm cho người ta đọc không hiểu ý tứ trong mắt nàng.

"Vâng, nhi thần cung tiễn mẫu phi." Khúc Đàn Nhi cúi đầu, hơi phúc thân, cười nhạt mà đưa tiễn Lan Phi.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro