Chương 40: Đủ ác, cũng đủ độc(5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chờ đến khi Lan Phi đi xa, lúc này mới không nhanh không chậm thẳng eo, chỉ là ánh mắt không phải chuyển qua hướng hoa viên mà là chuyển sang Kính Tâm đã đứng sau lưng nàng từ đầu đến giờ cũng không nói qua lời nào.

"Ngươi nhìn ra chút gì không?"

"Lan Phi Nương Nương nói, chủ tử nên cùng Vương Gia trở lại phủ." Kính Tâm nhẹ giọng thưa.

"Ồ, sau đó thì sao?" Khúc Đàn Nhi híp híp mi, chờ nàng nói tiếp.

"Trong cung nhiều lời đồn đại thị phi."

"Ừm, đúng vậy" Khúc Đàn Nhi gật gật đầu, rất tán thành với lời nói của Kính Tâm.

"Vậy Vương Gia cùng công chúa bên kia?" Ánh mắt Kính Tâm chuyển tới hướng hoa viên kia nhìn hai người nào đó sắp chàng chàng thiếp thiếp, ánh mắt lại thu trở về nhìn Khúc Đàn Nhi, chờ phản ứng của nàng.

"Đến bao nhiêu người thì trở về bấy nhiêu, ngươi nói có đúng không? nhưng ta rất không muốn trở thành tiểu nhân càng không muốn làm ác phụ chia rẽ người khác. Lại không có biện pháp nào khác, là chuyện phải làm, đành phải bỏ chút sức lực." Khúc Đàn Nhi nhún nhún vai, dường như là cực kỳ bất đắc dĩ, chỉ là sắc mặt lại không nhìn thấy nửa phần thần sắc bất đắc dĩ, ngược lại là rất cao hứng.

Sau đó, bước một bước chân, không nhanh không chậm hướng đến phía trước.
Mà Kính Tâmđi theo phía sau, lúc này cũng càng yên tĩnh.

"Kính Tâm, ngươi có cảm giác bọn hắn giống một đôi tình nhânhay không?" đôi mắt đẹpKhúc Đàn Nhi híp lại, càng nhìn 2 người phía trước, thì càng hoài nghi quan hệchân chính của bọn hắn, bất quá, lúc đang nói đến tình nhân, nàng sẽ rất không cẩn thận mà không để ý Vu Hạo đứng phía sau Mặc Liên Thành.

"Họ là huynh muội." Kính Tâm đáp lời, trên mặt không có nửa điểm ý nói đùa.

"Ừm, cái này ta cũng biết, nhưng là nếu bỏ qua không nói đến thân phận của bọn họ, ngươi nghiêm túc nhìn lại một chút, bọn hắn giống một đôi tình lữ hay không, nam tuấn nữ tú, đúng là một đôi trời sinh. Bất quá, xứng đôi đến hoàn mỹ a." Khúc Đàn Nhi khoát khoát tay, lại khẽ lắc đầu, rất không để ý đến lời nói của Kính Tâm.

Huynh muội?

Nếu như nói Mặc Phượng Dương thật sự coi Mặc Liên Thành là huynh trưởng, Khúc Đàn Nhi nàng dám đem đầu chặt xuống cho nàng ta làm ghế ngồi.
Tình chàng có hay không nàng không rõ, nhưng ý thiếp xém chút nữa nhỏ ra chảy thành nước.

"Chủ tử, ngài có thể nhìn sai hướng không?" Kính Tâm không khỏi hoài nghi hành động của Khúc Đàn Nhi.

"Nam là tướng công của ta, nữ là Thập Cửu Muội của tướng công ta, ta tin tưởng, ngươi không có nhìn lầm, mà ta cũng không có nói sai, có dám cược với ta không?"

"Đánh cược cái gì?"

"Đánh cược gì ah, ai, ta muốn động não mà suy nghĩ cẩn thận một chút, đến cùng đánh cược cái gì thì tốt, chỉ tiếc, có vẻ như không có cơ hộinhư vậy." Khúc Đàn Nhi rủ vaixuống, sau cùng nói một câu, nói đến hữu khí vô lực, chỉ vì bước chân có đi chậm hơn nữa, cuối cùng rồi cũng sẽ có lúc đến đích.

Khúc Đàn Nhi dừng lại, cười nhạt mà nhìn hai ngườiphía trước, mà khoảng cáchhai bên cũng chỉ thiếu mấy bước dài.

"Liên Thành ca ca, chúng ta đi đến bên kia thôi." Mặc Phượng Dương thấy Khúc Đàn Nhi tới, liền muốn lôi kéo Mặc Liên Thành đi hướng khác.

"Vương Gia, nếu như các ngài còn chưa xem xong hoa, nói chưa hết tâm sự, vậy Đàn nhi xin phép về trước, không quấy rầy các ngài." Khúc Đàn Nhi nhẹ nhàng cười một tiếng, đối với hành động của Mặc Phượng Dương vô cùng hiểu rõ.

Mặc Phượng Dương rất căm thù nàng, nàng biết rõ, cho nên. . . Nàng sẽ tự mình nhìn mà giải quyết.

"Vậy thì Phượng Dương không khách khí." Mặc Phượng Dương cười đắc ý, liền muốn lôi kéo Mặc Liên Thành đi.

Nhưng mà, có chút ngoài ý muốn, nàng kéo mấy cái, Mặc Liên Thành vẫn cười yếu ớt vẫn như cũ lại không nhúc nhích tí nào.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro