Chương 45: Tên phúc hắc, lực sát thương đủ mạnh(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 "A.... . ." Khúc Đàn Nhi giật mình, ngẩng đầu định chửi ầm lên, vừa chạm vàomắt sáng sủa bên trên của Mặc Liên Thành giống như cười mà không phải cười, liền rút rút khóe miệng, dịu dàng nói: "Vương Gia, Quận Chúa, tha thứ Đàn Nhi không thể bồi tiếp nữa, Đàn Nhi thân thể khó chịu, muốn trở về phòng trước, không quấy rầy các ngươi trò chuyện."

"Vậy Bản Vương cùng nàng trở về?"

"Không cần, Quận Chúa vừa tới, Vương Gia có lẽ nên cùng Quận Chúa trò chuyện nhiều một chút, Đàn Nhi có Kính Tâm theo trở về là được rồi." Khúc Đàn Nhi nhẹ nhàng cười một tiếng, chậm rãi rời khỏi lồng ngực Mặc Liên Thành, tại thời điểm Mặc Liên Thành còn chưa có phản ứng, nhanh chóng lui cách hắn mấy bước.

Nàng biết rõ, Mặc Liên Thành muốn bảo nàng nói gì, chỉ tiếc. . . Nàng một chút cũng không muốn phối hợp với hắn. Đồng thời, khuôn mặt nhỏ của nàng còn hết sức cảm động trước chuyện tình yêu của bọn hắn, "Vương Gia, Quận Chúa một lòng say mê người, thiên địa chứng giám, ngài không thể muốn cô phụ người ta. Vương Phủ rất lớn, thêm nàng cũng không nhiều mà bớt đi nàng cũng không ít a."

Đồng thời, Khúc Đàn Nhi ôn nhu quan tâm nhìn gương mặt vừa hiện lên sự day dứt xấu hổ, vừa cảm động của Triệu Khinh Vân, còn nắm nắm tay thành nắm đấm giơ lên, ra hiệu ủng hộ nàng ta.

Sau một khắc, nàng xoay người nói: "Kính Tâm, chúng ta nên trở về phòng thôi."

Sau đó. . .

Thành công mà để lại Mặc Liên Thành vô cùng ngạc nhiên, cặp mắt hoa đào hoang mang. Nội dung cốt truyện không phải dựa trên phiên bản của hắn mà diễn sao. . . Phạm sai lầm a, nha đầu chết tiệt này, hắn vừa rồi thật hận không thể lập tức bóp chết nàng! trong ngực toát ra một tràn lửa giận. Rất tốt, rất tốt, nàng lại thành công chọc hắn nổi điên!

Bước vào Vương Phủ, hai người đi thẳng đến Tuyết Viện.

"Chủ tử, chúng ta cứ như vậy đi, thật sự thỏa đáng?" Xa xa, Kính Tâm nhỏ giọng hỏi, đối với chuyện ở cửa phủ, vẫn là lo lắng.

"Thỏa đáng ah, tại sao không thỏa đáng? Hơn nữa, em không cảm thấy, chúng ta vừa đi, không khí chung quanh đều trở nên tươi mát hơn sao? Ha ha." Khúc Đàn Nhi cười híp mắt lắc đầu, bước chân cũng càng hơi tăng tốc, đi rất kiên quyết, chưa từng quay đầu.

"Nhưng là chủ tử chẳng lẽ nhìn không hiểu ý tứ trong mắt Vương Gia sao?"

Khúc Đàn Nhi thống khoái cười một tiếng, xấu xa nói: "Cho là hiểu đi, cho nên mới cố tình không để ý đến. Cái này gọi là, có thù báo thù, có oán báo oán, không phải không báo, mà là thời cơ chưa tới. Khi nãy thời điểm đến! Hắn không muốn cùng chúng ta về nhà, bây giờ ta cũng không cần cùng hắn về Tuyết viện?" Nói đến việc này, nàng cũng nhớ đến vết thương sau, bỏng rát, đau quá. . . Phải tranh thủ về phòng xử lý vết thương, thoa thuốc, nếu không sau này sẽ để lại thẹo.

Kính Tâm trầm mặc, không nói thêm nhiều.

Đến mức chuyện tình ở cửa chính Vương phủ, không thể làm gì, không ai hỏi, không ai bàn.

Tiến vào phòng ngủ.

Khúc Đàn Nhi lập tức bảo Kính Tâm đóng cửa, Kính Tâm cũng làm theo.

"Kính Tâm, đi lấy thuốc trị thương. Hai roi của lão bà tử đáng chết kia thật hung ác. . . Ta hiện tại vừa bỏng rát vừa đau nhức." Khúc Đàn Nhi vừa vào cửa, cũng cuối cùng bĩnh tĩnh lại. Đồng thời bắt đầu tháo đai lưng, đứng trước gương xem xét vết thương trên lưng.

Làm hai đường tím xanh, ẩn hiện vết máu mờ nhạt... xuất hiện trên làn da bạch ngọc bóng loáng sau lưng, làm cho người ta thấy mà giật mình!

"Chủ tử, ngươi, ngươi. . ." Kính Tâm kinh ngạc đến ngây người.

Chuyện Khúc Đàn Nhi bị đánh hai roi, Kính Tâm tận mắt nhìn thấy, nhưng trên đường đi thấy ánh mắt  Khúc Đàn Nhi yên tĩnh, vẫn cười yếu ớt như cũ, lúc nói chuyện cùng người khác cũng không có gì lạ, cho nên Kính Tâm liền phỏng đoán hai roi kia của Đại Phu Nhân là hạ thủ lưu tình, cũng không còn lo lắng. Không thể ngờ rằng, hoàn toàn không phải như vậy!

Hốc mắt lập tức rơm rớm, nức nở nói: "Chủ tử, cô tại sao phải một mực chịu đựng không nói lời nào?"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro