Chương 46: Vương phi quá lo(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  * Mọi cmt, bình chọn của các bạn là động lực rất lớn để mình edit nhanh hơn ^^. Rất cám ơn đã đọc bản edit của mình :D.

 "Ách? Nói cái gì?" Khúc Đàn Nhi nhíu mày đứng trước trước gương đồng, vốn cho rằng Kính Tâm đi lấy thuốc, không ngờ còn đứng một bên ngẩn người? Còn là một bộ dáng sắp khóc? Lập tức hiểu ra cái gì, không khỏi cảm thấy ấm áp, "Kính Tâm, ta không sao. Không phải chỉ là bị thương 1 chút sao? Hai năm này đâu phải chưa từng bị qua. Ha ha, chúng ta đã một tháng không có lãnh giáo gia pháp?"


Nàng trốn một lần, liền bị một lần.

Có khi không trốn, cũng bị mấy lần.

"Chủ tử, lúc vừa gả đi Đại Phu Nhân nói sợ không tốt lành nên lấy hết thuốc trị thương của chúng ta, để em đi hỏi Quản gia một chút." Nói xong, Kính Tâm gấp gáp muốn xoay người ra ngoài, vừa muốn mở cửa ra lại bị Khúc Đàn Nhi ngăn cản.

"Kính Tâm, chuyện ta bị thương cũng không nên để quá nhiều người biết. Em đến phòng bếp luộc mấy quả trứng gà, trước tiên ta lăn cho tan máu bầm đã. Sẵn tiện sai người chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm rửa một cái."

"Chủ tử, có cần tìm Vương Gia không. "


"Không! Không có chuyện lớn, chỉ là bị đánh 2 cái? Không thể chết người đâu." Khúc Đàn Nhi lơ đễnh cười một tiếng với Kính Tâm .

Bởi vì Khúc Đàn Nhi kiên quyết, Kính Tâm liền ra ngoài, cài cửa lại, đồng thời, nhanh chóng chạy về hướng phòng bếp.

Khúc Đàn Nhi cởi xuống phân nữa áo, lộ ra sau lưng, nghiêng nghiêng nhìn trước gương, gương đồng cổ đại có hơi phiền toái, mờ mờ ảo ảo, không có rõ ràng như hiện đại. Mơ hồ ở giữa, nàng cũng chỉ thấy được trên tấm lưng trắng noãn có hai đường tối mờ mờ, đến cùng là quan trọng đến mức nào, dĩ nhiên nàng không biết được.

Vô ý thức quay đầu muốn nhìn một cái, đương nhiên là không đánh mà lui, nếu không có vật nào hỗ trợ, thì làm sao thấy sao lưng mình thế nào?
Đột nhiên, cửa cọt kẹtmột tiếng bị mở ra.

Tiếp theo là rèm châu trong phòng bị xốc lên.

Có người tiến đến.

"Là em à Kính Tâm, nhanh như vậy liền trở về?" Khúc Đàn Nhi tưởng là Kính Tâm, liền quay đầu lại, lại cùng lúc kinh sợ một trận. Mắt phượng Mặc Liên Thành cũng ngây ngốc, ánh mắt rơi vào trên lưng nàng.

Hắn thật không ngờ tới, Đại Phu Nhân đánh ác như vậy.

Khúc Đàn Nhi thấy Mặc Liên Thành đang tiến đến, bối rối xoay người, cũng tranh thủ thời gian vén y phục lên, nhưng tại vị trí hắn không nhìn thấy, góc miệng tinh xảo, nhỏ nhắn khẽ nhếch lên có khinh thường, cũng có xem thường, nhưng đều là biểu cảm không rõ ràng. Nha, đồ rùa rụt cổ chết tiệt, đến cũng không gõ cửa. Đành là không gõ cửa, hắn tốt xấu cũng lên tiếng một chút, hắn không biết như thế này là rất bất lịch sự sao?

"Ngươi. . ."

"Ta không có việc gì, ngươi mau ra ngoài!" Khúc Đàn Nhi đưa lưng về phía hắn, tận lực dùng ngữ khí bình tĩnh nói.

"Bản Vương là phu quân của ngươi, ngươi không cần thẹn thùng."

Đôi mắt Mặc Liên Thành như hồ sâu không đáy, chẳng những không rời đi, ngược lại còn bước tới gần mấy bước, đứng lặng trước người nàng. Trong khoảnh khắc ngắn ngũi đó, hắn giống như thấy được sự không kiên nhẫn trong mắt nàng, lại có thể được che giấu rất khá.

Đang lúc hắn còn muốn nói gì đó.

Ngoài cửa, lại có người tiến đến.

"Chủ tử, vừa vặn phòng bếp hôm nay có trứng gà " Kính Tâm thấy Mặc Liên Thành cũng ở trong phòng, thì lập tức yên lặng, liền cúi đầu hành lễ, kinh sợ nói: "Nô tỳ đáng chết, vừa rồi nô tỳ không biết Vương Gia ở đây, nếu có mạo phạm. . ."

"Ngươi đang cầm cái gì trong tay?"

"Thưa là trứng gà."

"Ngươi thực đáng chết. Vương Phi của  Bản Vương trên người bịthương, ngươi không đi lấy thuốc, ngược lại đi phòng bếp cầm mấy quả trứng gà?" Mặc Liên Thành thản nhiên đứng ở đó, nói ra vài câu, tựa như có một sự uy nghiêm làm người ta không dám xem thường.

Kính Tâm bị dọa đến lập tức quỳ xuống, "Nô tỳ "

"Là Đàn Nhi bảo nàng đi lấy, Vương Gia, muốn trách phạt cũng là Đàn Nhi sai." Khúc Đàn Nhi liền cúi đầu trước mặt Mặc Liên Thành, tư thái sợ hãi, lắc lắc tay nhỏ, cực giống như đang bất an.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro