Chương 47: Vương phi quá lo(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ồ, vậy Vương Phi nói một chút, muốn lấy trứng gà làm gì?"

"Bẩm Vương Gia, Đàn Nhi trên người có vết thương gây ra máu bầm, muốn lấy trứng gà nóng đến thoa một lát." Khúc Đàn Nhi âm thầm oán giận, nhưng vẫn là rất nhẫn nại giải thích.

Mặc Liên Thành tinh quang khẽ động.

Ngược lại cũng không tiếp tục làm khó, bảo Kính Tâm để trứng gà xuống, "Ngươi lui ra ngoài."

"Vương Gia, nô tỳ. . ." Kính Tâm do dự không bước, nếu như nàng ra ngoài, ai giúp chủ tử chữa thương?

Trong lòngKhúc Đàn Nhi cũng âm thầm kêu khổ, tên nam nhân phá hoại này không phải.... quả nhiên cái nàng không muốn, nói đến là đến. Chỉ nghe hắn chậm rãi nói: "Còn không mau đi ra? Canh ở ngoài cửa, không có mệnh lệnh của Bản Vương, ai cũng không được phép vào. Ừm, ngươi cũng không cần lo lắng, Bản Vương chỉ là có chút lòng dạ hẹp hòi, dù cho ngươi là nữ nhân. . . Bản Vương cũng không muốn thân thể Vương Phi của mình bị người ta nhìn thấy."

Choáng! Là cái lời thoại cẩu huyết gì thế này? Khúc Đàn Nhi ngã.

Trước mắt bốn phía không có người ngoài, hắn còn muốn diễn trò gì? Chẳng lẽ là muốn đến báo thù nàng chuyện ngoài cửa phủ vừa rồi hay sao?

Kính Tâm nhất thời khẽ giật mình, liền hiểu ý, trong mắt vui vẻ, ngay lập tức để trứng gà xuống, lui ra ngoài.

Thuận tiện còn có lòng tốt đóng hộ cửa lại.

Bầu không khí trong phòng ngủ có chút quái lạ.
Khúc Đàn Nhi cúi đầu đứng ở một bên không nói.

Mặc Liên Thành dùng hai ngón tay bóp nhẹ một cái trứng gà nóng, nói: "Quần áo!"

"Ách? Cái gì quần áo?"

"Bản Vương bảo ngươi cởi quần áo."

"Vương Gia, nam nữ thụ thụ bất thân." Khuôn mặt nhỏ của Khúc Đàn Nhi khổ sở, động tác vẫy vùng giãy chết, "Trước kia Vương Gia có nói . . ."

"Hiện tại không có người ngoài, là Vương Phi quá lo rồi" Mặc Liên Thành trả lời rất nhanh, cũng rất tự nhiên.

Khúc Đàn Nhi quẫn bách, còn muốn nói tiếp cái gì. Mặc Liên Thành lại nói câu tiếp theo, "Câu này cũng là do Vương Phi đã từng ưng thuận. Bất quá, Vương Phi thật đúng là mau quên, chẳng lẽ không nhớ thân phận hiện tại của mình? Cần Bản Vương nhắc lại một lần nữa sao?"

"Vâng, không, không cần."
Beta: Lily073

Khúc Đàn Nhi nhắm mắt lại, cũng không làm gì quái lạ, tốt xấu nàng cũng tới từ thế kỷ 21, lộ một cái lưng mà thôi, quá là bình thường. Hôm nay, khó khăn lắm Vương gia tôn quý người ta nguyện ý tự mình cống hiến sức lực, nàng còn giả vờ cái gì a? Thế là, nàng ngược lại không chần chừ nữa, nhã nhặn ngồi trên giường. Động tác cởi quần áo thật nhanh chóng, rất nhanh phần lưng đã lộ ra.
Đương nhiên, đằng sau có thể lộ, phía trước phải che chắn cực kỳ chặt chẽ.

Lần này, đổi lại là biểu lộ cứng đờ của Mặc Liên Thành. Vốn là. . . Hắn cố ý muốn làm khó nàng. Không ngờ tới, nàng ngược lại bình thản tự nhiên như vậy. Nữ nhân này nhiều lần làm cho hắn ngòai ý muốn. Bỗng nhiên, đáy mắthắn hiện lên một ti quỷ dị, cầm trứng gà lên, trì hoãn ngồi tại mép giường, ánh mắt rơi vào hai đường vết thương kia, lông mày không khỏi nhíu một cái, sau lại thả lỏng, động tác trong tay cũng bắt đầu. 

Thời gian dần qua, khuôn mặt nhỏ của Khúc Đàn Nhi vặn vẹo, đau đến nghiến răng nghiến lợi. Cuối cùng hiểu rõ, tại sao hắn phải tự mình dâng tới. Chẳng lẽ hắn không biết để trứng gà đụng trực tiếp lên vết thương sẽ rất đau sao? Sao không trước tiên tìm một tấm vải, hoặc là khăn tay gì đó bao lại, như vậy cũng thoải mái một chút?

Khẳng định là trả thù! a a a. . . Nàng muốn nổi điên.

Nhịn, ta nhịn! Không được phát tác.

"Vương Phi, rất đau sao?"

"Không đau." Cắn răng.

"Nếu đau thì la lên đi."

"Vâng. . ." Tiếp tục cắn răng.

Cuối cùng, giày vò dài đến nửa canh giờ kết thúc.

Bởi vì Khúc Đàn Nhi đã phân phó chuẩn bị tốt nước nóng.

Mặc Liên Thành lại không thể ở lại mà bước ra khỏi Tuyết Viện. Bất quá lúc rời khỏi trên gương mặt tuấn mỹ tràn ra ý cười rất rõ ràng, Trong phủ người nào nhìn thấy đều có thể đoán ra, hôm nay Vương gia tâm tình không tệ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro