Chương 48: Chủ tử dở hơi(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian an ổn qua vài ngày.

Vết thương trên lưng Khúc Đàn Nhi vẫn là nhàn nhạt màu xanh đậm chưa biến mất, nhưng đã không còn đau.

Ngày đó, Mặc Liên Thành tuy rời đi, nhưng không lâu liền phái người đưa tới một hộp thuốc cao thượng đẳng.

Tuy trong lòng Khúc Đàn Nhi lửa đang bốc cháy, nhưng vẫn là nhịn xuống.

Bế quan ở Tuyết Viện, một mực không ra!

"Kính Tâm, hiện tại là giờ nào?" Khúc Đàn Nhi nhàm chán nằm sấp trên bàn, hình tượng dịu dàng nên có trước mặt người khác, lúc này đã bị phá hỏng đến cực hạn.

Kính Tâm đi vào nhà, đem trà để xuống đáp lời: "Còn một lát nữa thì đến giờ ăn trưa."

"Chỉ là, ta thế nào lại có cảm giác dường như thời gian đã trôi qua rất lâu rồi, sinh ra chút ảo giác lát nữa không phải là ăn trưa, mà là dùng bữa tối?"

"Nhưng đúng là còn chưa đến giờ ăn trưa"

"Các nàngNguyệt Lạp đâu?" Khúc Đàn Nhi hữu khí vô lực hỏi, đối với loại cuộc sống như thế này, thật sự là hết sức phiền muộn. 

Ở tại Bát vương phủ đúng là tốt hơn nhiều so với Khúc phủ, chi ít không cần mỗi ngày nhìn sắc mặt người khác mà sống, nhưng cũng không phải là biện pháp tốt được. Tóm lại là không thể rời bỏ một cái lồng giam, chỉ là đơn giản từ cái lồng này chuyển sang lồng khác.

Một cái lồng giam nhỏ, đổi lại thành một cái nhà tù lớn.

"Các nàng ở phòng bếp tất bật, nghe nói là học làm điểm tâm gì đó" Kính Tâm trả lời.

"Các nàng ngược lại rất thích nghi với nơi này." Khúc Đàn Nhi có chút cảm giác khó chịu quệt miệng, người khác đều trải qua rất tốt, chỉ có một người như nàng nhàm chán.

"Chẳng lẽ chủ tử không thích nơi này?"

"Ta chỉ muốn có một ngày có thể rời khỏi nơi này, trải cua cuộc sống của riêng mình, cái ta hướng tới là tự do." Khúc Đàn Nhi giương mắt nhìn nhìn bầu trời ngoài cửa, ánh mắt càng lộ vẻ bất đắc dĩ. Coi như thật không trở về được thế giới hiện đại của nàng, cũng chỉ cần có thể để cho bản thân sống tự tại, hạnh phúc một chút...như vậy là được rồi..

"Chủ tử hai năm qua cũng đều nói như thế." Kính Tâm cười nhạt.

"Chính là đã nói hai năm, kết quả cũng không thực hiện được, cho nên ta mới phiền muộn muốn chết ah. . . Đúng, việc ta vài ngày trước phân phó em làm, làm thế nào rồi?" Khúc Đàn Nhi bất thình lình nghĩ đến cái gì, lập tức hỏi.

"Nô tỳ hầu như đều đi tìm khắp trong Vương Phủ cũng không thấy cái giường chủ tử đã vẽ." Kính Tâm vất vả đã mấy ngày, lại không tiến mà lùi. Dù sao có vài cái giường ở những nơi không phải một đại nha hoàn như nàng có thể vào xem, vẫn phải tìm đủ loại lý do xuôi tai để thăm dò. 

"Các nữ nhân của Mặc Liên Thành thì sao? Giường của bọn họ thế nào?"

"Không có." Kính Tâm bất đắc dĩ lắc đầu.

Chủ tử hai năm trước đập đầu vào tường tự sát không chết, tỉnh lại liền có một cái thói quen rất dở hơi, luôn luôn ưa thích tìm giường! Bên trong Khúc Phủ bên to to nhỏ nhỏ, từ trên xuống dưới, tính cả giường của lão gia cùng Đại Phu Nhân, nàng đều nhất nhất nhìn mấy lần. Cuối cùng có một ngày, Kính Tâm nhịn không được hỏi nàng là đã xảy rachuyện gì, nàng liền mang ra một bức họa, phía trên vẽ một cái giường cổ có hoa văn chạm khắc cực kỳ phức tạp. Đồng thời la hét muốn tìm cái giường này, đều muốn tìmcho đến chết mới thôi !

Khuôn mặt nhỏ của Khúc Đàn Nhi cực kỳ thất vọng.

Hại nàng xuyên qua, là một cái giường cổ quái kia. Nàng vẫn nghĩ, nếu bản thân xuyên qua tới nơi này, tự nhiên nói không chừng ở quốc gia này hoặc là trong kinh thành này sẽ có một cái giường như thế. Mà mình hết lần này tới lần khác không xuyên lại xuyên đến Khúc phủ. Vậy cái giường này cũng phải cách nàng không xa a. Cho nên chuyện nàng làm đầu tiên sau khi tỉnh lại tức là tìm xem từng cái giường ở mọi ngóc ngách trong Khúc phủ.

Đáng tiếc, trừ thất vọng vẫn là thất vọng.

Cho dù đi tới Bát Vương Phủ, Khúc Đàn Nhi vẫn là muốn tìm kiếm.

Chỉ cần có một tia hi vọng, nàng sẽ một mực lần theo đến cũng, nếu không sẽ cảm thấy không còn hi vọng sống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro