Chương 49: Chủ tử dở hơi(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là cái triều đại không có tôn nghiêm của nữ nhân, nàng không thể nào ưa thích nổi, thậm chí mỗi giây mỗi phút đều đang nghĩ đến chuyện trở về. Đôi khi nàng cũng muốn đập đầu vào tường tự sát, xem thử có thể hiệu nghiệm không, nhưng lại không có đủ dũng khí, sợ bản thân cứ như vậy mà chết, ô hô hô.

"A a a a...! . . . Làm sao bây giờ? Hai năm nay ta sắp phát điên, sắp bức ta đến điên! Ô ô, ta muốn trở về, trở về! Ta muốn gặp ba mẹ, ta muốn đi học, đến trường, ta vừa mới lên đại học, còn chưa có nhìn thấy học trưởng  anh tuấn, soái ca đẹp trai ngời ngời, còn không có. . . A a a, ta vừa mua bản bút ký, QQ rất lâu không có lên, Weibo hai năm không có chơi, ta còn trồng hoa chế dược, ta nuôi cá, còn có bọn quái thú thân thiết của ta!" Đừng hiểu lầm, đằng sau từ quái thú, là chỉ trong trò chơi game nào đó.

"Chủ tử! Cô. . . cô làm sao rồi?"

Kính Tâm giật mình, chủ tử tìm không thấy giường lại bị đả kích, bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ?

"Ô ô, Kính Tâm, ta không muốn làm Vương Phi, không muốn chơi cung đấu, càng không hứng thú chơi trạch đấu!" Khúc Đàn Nhi cũng cảm thấy mình sắp phát điên, không khỏi nắm lấy ống tay á Kính Tâm ở một bên khóc rống lên. Chỉ là, thật lâu cũng không thấy một giọt nước mắt nào. Nàng cũng chỉ là muốn rống to phát tiết một chút.

"Chủ tử, chủ tử, nơi ở của Bát Vương Gia ah. . . Nô tỳ không có đi." Kính Tâm nhanh đem điều đã kìm nén thật lâu trong lòng nói ra, "Cái giường vẽ bên trong bức họa kia, chủ tử có nghĩ người bình thường không thể có cách nào dùng tới không? Nói không chừng giường ở ngay tại chỗ của Vương gia. Những người chúng ta gặp gỡ, thân phận tôn quý nhất chính là Vương gia a."

"Ách?" Khúc Đàn Nhi đột nhiên an tĩnh lại, chớp chớp đen nhánh mắt to, giống đang suy tư Kính Tâm lời nói bên trong khả năng, xác thực, như vậy cổ hàm súc thú vị mười phần, cũng làm công tinh xảo giường, không phải bình thường thân phận người hưởng thụ nổi. Trước kia làm sao không có nghĩ đến?"Kính Tâm, ngươi tại sao không có đi xem hắn một chút giường?"

"Nô tỳ không được vào."

"Tại sao?" Khúc Đàn Nhi mê man hỏi.

"Người ở trong căn phòng đóng cửa ấy là Vương gia a, nô tỳ không được vào." 

"Cửa đóng, vậy em có thể mở ra ah."

"Cửa đóng, lại có người trông coi." Tròng mắt Kính Tâm hơi hơi di chuyển.

Những lời thoại vừa rồi thật là vớ vẩn.

Khúc Đàn Nhi trầm mặc.

Sau đó. . .

Hai phút đồng hồ sau.

Sương Viện của Mặc Liên Thành, phía sau cây đại thụ nào đó.

"Kính Tâm, em nói gian kia chính là phòng ngủ của Mặc Liên Thành?" Khúc Đàn Nhi lén lén lút lút nhô ra một cái đầu nhỏ, có chút híp mắt, chăm chú nhìn cửa phòng đóng chặt kia, lại cẩn thận liếc xem tính huống xung quanh, không phải nói có người trông coi sao? Làm sao ngay cả nửa bóng người đều không thấy.

"Vâng." 

"Em không phải nói, nơi đó có người trông coi sao? Người đâu, đều núp ở nơi nào?"

"Nô tỳ cũng không biết."

"Mặc Liên Thành hiện đang ở đâu?"

"Nô tỳ vừa mới hỏi qua, Vương Gia hiện tại đang ở Thư Phòng, tạm thời sẽ không trở về." Kính Tâm trả lời.

"Ừm, vậy thì được rồi. . . Đi, chúng ta đi qua đó." Khúc Đàn Nhi gật gật đầu, chậm rãi từ phía sau thân cây đi ra, trực tiếp hướng đến phía mục tiêu, lúc xác định lại lần nữa bốn phía thật sự không có người, bước chân không khỏi tăng thêm chút tốc độ. Một bước, hai bước. . . Cuối cùng đứng ở trước cửa, tựa hồ giống như lập tức liền có thể trở về hiện đại, hi vọng lớn dần ra, mong đợi thật lớn, vô cùng kích động, lúc tay nhỏ run rẩy sắp đụng tới cửa.

"Vương Phi là muốn tìm Vương Gia sao?"

Nửa đường, bất thình lình nhảy ra âm thanh của Trình Giảo Kim truyền đến!

Động tác Khúc Đàn Nhi ngừng lại giữa không trung, hít sâu một cái, nhẹ nhàng mà đem thân thể chuyển trở về, hướng người đi tới một nụ cười giả tạo.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro