Chương 51: Chủ tử dở hơi(4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Ra khỏi Sương Viện.

"Chủ tử thật sự muốn đi Thư Phòng xin chỉ thị của Vương Gia sao?"

"Ừm." Đôi mắt đẹp của Khúc Đàn Nhi thu liễm, khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ như chưa từng chấp nhất, cái câu nhắc nhở kia của Kính Tâm lại khiến nàng thức tỉnh. Cái giường cổ kia thật không giống vật mà người bình thường có thể sở hữu được, nên cơ hội xuất hiện ở nhà của Vương hầu, tướng lĩnh là rất lớn. Mà Mặc Liên Thành hiện tại là người có thân phận địa vị tôn quý nhất mà nàng từng gặp, nàng lại hết lần này đến lần khác xuyên qua rồi phải gả đến Bát vương phủ là vì cái gì?
Mặc kệ vì cái gì, nhưng nơi ở của Mặc Liên Thành có khả năng rất cao.

Nếu như ngay cả nơi này của hắn cũng không tìm ra, về sau còn có hi vọng sao?

Bỗng nhiên, đáy mắt thanh tịnh kia hiện lên một tia tuyệt vọng.

Chỉ mới suy nghĩ một chút, tâm trạng thật buồn bực, nàng cảm thấy đau lòng, thật sự rất muốn trở về! Trở về gia đình quen thuộc của mình, hoàn cảnhquen thuộc! người thân quen thuộc, bạn bè ngày xưa! Tất cả đều từng rất gần gũi bên cạnh nàng...

"Chủ tử!" Ánh mắt Kính Tâm lộ ra sự kinh ngạc.

Hai năm qua, lần đầu tiên nàng nhìn thấy chủ tử rơi nước mắt, cái trên gương mặt trượt xuống kia thật sự là nước mắt sao? Trước kia, chủ tử cũng từng khóc, nhưng từ khi tỉnh lại sau lần tự sát hai năm trước, thì chưa bao giờ khóc qua. Thậm chí Đại phu nhân lúc nào cũng tìm cơ hội khi dễ, vẫn lạc quan mà sống, bây giờ chỉ vì tìm một cái giường...

Cái giườngkia đối với chủ tử mà nói, thật sự quan trọng như vậy sao?

Chỉ phút chốc, Khúc Đàn Nhi liền vỗ vỗhai gò má mình, như muốn đánh cho bản thân tỉnh lại, tiếp theo khuôn mặt nhỏ khôi phục sự âm trầm, có chút mất tự nhiên cười cười: "Kính Tâm, đi chuẩn bị trà sâm cùng điểm tâm, một lát chúng ta đi Thư Phòng, chuẩn bị phối hợp với Vương Gia đại nhân."

Sau khi chuẩn bị thỏa đáng.

Khúc Đàn Nhi cùng Kính Tâm đã xuất hiện trước cửa thư phòng.

Còn chưa đi đến cửa thư phòng, xa xa liền nhìn thấy Vu Hạotrông coi bên ngoài.

"Thuộc hạ tham kiến Vương Phi." Vu Hạo thấy Khúc Đàn Nhi đi tới, cúi đầu nhẹ giọng lên tiếng.

"Ừm, Vương Gia đâu?" Khúc Đàn Nhi biết rõ còn cố hỏi, bước chân lại hướng về phía cửa ra vào đi tới gần mấy bước.

"Bẩm Vương Phi, chủ tử ở trong phòng, Vương Phi phải chăng có việc, thuộc hạ có thể thay người truyền đạt."

"Không cần, Bản Vương Phi tự mình đi vào là được rồi."

"Bẩm Vương Phii, chủ tử luôn luôn không thích bị người khác quấy rầy, cho nên mời Vương Phi ngừng bước." Khúc Đàn Nhi vừa vươn tay muốn đẩy cửa, chỉ là, còn không kịp đụng đến cánh cửa, một câu của Vu Hạo đã xuống tới. Dù là cao thủ cũng chỉ có thể dứt khoát mà dừng ở giữa không trung. Hiện tại là vào không được, mà nàng cũng không cam lòng thối lui.

"Bản Vương Phi chỉ là muốn nhìn Vương Giamột chút, sẽ không quấy rầy đến chuyện nghỉ ngơi của ngài ấy, ngươi có thể yên tâm."

"Xin Vương Phi thứ tội, thuộc hạ không thể làm chủ." Vu Hạo thể hiện sự kiên quyết, không nhường bướcnửa phần.

". . ." Khúc Đàn Nhi trầm mặc. Nếu làm quá lên, cũng không tốt. Nếu như xác nhận trong phòng ngủ của Mặc Liên Thành thật sự có cái giường kia, thì nhất định có liều lĩnh thử một lần, hết lần. Nhưng mà hết lần này tới lần khác, cũng chỉ là suy đoántrước mắt của nàng.

"Để cho một mìnhnàng vào đây."

Bất thình lình, trong phòng truyền ra âm thanh của Mặc Liên Thành.

Sau đó. . .

Thời điểm cửa đóng lại sau lưng, Khúc Đàn Nhi mới lấy lại tinh thần.Mà nàng cũng đã vào đến Thư Phòng, cũng nhìn thấy Mặc Liên Thành, chỉ là bầu không khí như thế này dường như có chút xấu hổ, khí tức quá nặng, làm người ta có loại cảm giác muốn chạy trốn.

"Có việc gì thế?" Thân thể ôn hòa của Mặc Liên Thành đẹp đẽ thẳng tắp ngồi ở trước thư án, không ngẩng đầu lên, bút trong tay vẫn cứ thế di chuyển, đối với chuyện nàng đến, tựa như cũng không cảm thấy kỳ quái, ngược lại là đã sớm đoán được từ trước.

"Đàn Nhi lần này đến, là có chuyện nghĩ muốn nói cùng Vương Gia ." Khúc Đàn Nhi khẽ cúi đầu, hai tay thả trước người run nhè nhẹ, nhìn vào tựa như có chút do dự cùng bất an.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro