Chương 52: Chủ tử dở hơi(5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ thật, nàng vốn cho rằng đứng ngay ở giữa thư phòng, có thể đem khoảng cách của hai người kéo xa một chút, nhưng đến cuối cùng lại phát hiện, nàng là đứng sai vị trí.

Mặc Liên Thành cho dù là ngẩng đầu, hay cúi đầu, chỉ cần khóe mắt liếc qua, đều có thể đem toàn thân nàng nhìn rõ mấy lần, cái loại cảm giác này, giống như bị xem là phạm nhân bị người ta tra xét, làm cho cả người rất không thoải mái.

Mặc Liên Thành nhíu nhíu mày, đầu vẫn không ngẩng lên, ánh mắt cũng không di chuyển, rất có kiên nhẫn chờ nàng nói tiếp.

"Kỳ thật cũng không thể gọi là chuyện lớn gì, chỉ là Đàn Nhi cảm thấy Vương Gia đã ngồi vài canh giờ ở Thư Phòng, cũng nên muốn về phòng nghỉ ngơi." Nàng choáng, nhìn xem nàng đang nói cái gì a. Sao có thể hết lần này tới lần khác, những lời nói đến bên cạnh miệng, từ đầu đến cuối cả nửa chữ muốn nói cũng không rơi ra được.

"Đây là Vương Phi đang quan tâm Bản Vương?"

"Vâng. Nếu như Vương Gia muốn nghĩ như vậy, vậy thì Đàn Nhi đúng là đang quan tâm Vương Gia."

"Trừ chuyện này, không có gì khác?"

"Không có."

"Vậy ngươi có thể trở về."

"Sao có thể, Đàn Nhi là Vương Phi của Vương Gia, chẳng lẽ cũng không thể ở lại đây sao?" Sắc mặt Khúc Đàn Nhi thay đổi, đầu nâng lên, ai oán nhìn về phía Mặc Liên Thành. Chờ hắn trả lời sẽ trở về phòng ngủ, lúc đó nàng cũng theo vào nhìn xem một cái, là có thể đi được rồi. Thường là khi gặp những vấn đề liên quan đến chuyện giường cổ, đầu óc nàng lập tức trở nên vô dụng.

"Không biết vị trí cửa ra vào ở đâu sao?" Mặc Liên Thành không nhanh không chậm ngẩng đầu lên, ánh mắt quét đi quahướng phía sau nàng, ám chỉ.

"Biết rõ." Khúc Đàn Nhi khóe miệng giật một cái, rất rõ ràng ý tứ hắn.

"Di chuyển thân thể qua."

"Làm gì?"

"Nâng chân lên."

"Làm gì?"

"Lúc ra ngoài, nhớ kỹ phải đóng cửa lại cho Bản Vương."

". . ." Khúc Đàn Nhi hoàn toàn trầm mặc, toàn bộ người bên trong Bát Vương Phủ khó hầu hạ nhất chính là hắn - Mặc Liên Thành, nàng đã  giác ngộ. Sau đó nàng xoay người sang chỗ khác, giơ chân lên hướng phía cửa ra ngoài mà bước tới. Đi rất kiên quyết, nửa phần do dự cũng không có, dù da mặt nàng có dày, nhưng tuyệt đối cũng không dày đến nổi không biết nhìn sắc mặt người khác...

Kết quả là...vào cửa chưa đến nửa khắc, đã chiến bại mà quay về.

Nhưng ai cũng không ngờ tới, Khúc Đàn Nhi bước ra khỏi Thư Phòng, còn không đi được mấy bước, lại lần nữa quay trở vào, cười yếu ớt dịu dàng, trong bàn tay nhỏ có mang theo một cái mâm, trong mâm có để một chút điểm tâm, theo phía sau còn có Kính Tâm mang trà sâm. Vừa rồi nàng một mình vào đây, Kính Tâm vẫn trông coi bên ngoài thư phòng.

"Vương Gia, người ngồi lâu như vậy, chắc sẽ rất mệt mỏi và khát nước a, Đàn Nhi đặc biệt vì ngài chuẩn bị chút điểm tâm, Vương Gia ngài nếm thử tay nghề của Đàn Nhi như thế nào." Khúc Đàn Nhi vừa vào cửa, không đợi Mặc Liên Thành mở miệng, lập tức có chút lấy lòng dâng thức ăn lên.

"Ừm." Mặc Liên Thành thần sắc nửa phần không thay đổi, lạnh nhạt duy trì nguyên dạng.

"Vương Gia, ngài uống trà sâm?" Khúc Đàn Nhi nhẹ nhàng cười một tiếng, đem điểm tâm cầm trong tay đặt ở trước mặtMặc Liên Thành, lại đem trà cầm trong tay Kính Tâm để xuống. Thời điểm đặt trà xuống, ánh mắt thuận tiện còn nhìn xem hắn đang làm gì, chỉ là cái nhìn xem này, khóe miệng rút lại co quắp. Tên này, thật đúng là nhàn rỗi không chuyện gì làm, thế mà lại đang vẽ tranh, mà chỉ là vẽ một chú chim nhỏ xinh đẹp đứng ở góc tường đang cố gắng vỗ cánh, bay lên mà không thể đi ra.

Bất thình lình trong tâm vừa động, không hiểu sao thấy cảnh tượng trong bức tranh này khá là quen a?

Chim nhỏ bay không thoát, rất thảm. . . Giống nàng?

Bất quá sự việc vẽ trong bức họa có chút cổ quái. . .

Mặc Liên Thành liếc nàng một cái, không đi để ý tới, tiếp tục vẽ bức họa chưa hoàn thành xong.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro