Chương 61: Xém chút bị làm kẻ chết thay(4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bỗng nhiên Mặc Liên Thành lại đạm mạc đề nghị, "Vậy thì uống độc dược vậy." Cái này vừa đơn giản, cũng rất dễ dàng. Uống hết một bình thuốc, vừa giữ lại toàn thây, cũng không cần lo lắng chuyện phiền phức, càng không phải lo lắng sẽ thấy máu huyết linh tinh, đúng không.

"Vương Gia, như vậy càng không tốt. . ."

Không đợi Khúc Đàn Nhi nói tiếp, trên gương mặt tuấn mỹ của Mặc Liên Thành lộ ra sát ý, "Ngươi chỉ cần quay đầu sang bên trái, cách chỗ ngươi đứng năm bước chân có một cái kệ, trên kệ có một cái bình nhỏ màu hồng. Bên trong nó chứa Phong Hầu Tán, yên tâm, ngươi sẽ không phải chịu nhiều thống khổ, chỉ cần uống xong, lát sau liền thanh thản ra đi."

". . ." Khúc Đàn Nhi trừng mắt nhìn về phía cái lọ thuốc màu hồng trên kệ cách mình không xa kia. Gương mặt trở bên cứng ngắc, khóe miệng hung hăng co rút lại. Thì ra, nàng muốn chết kiêu nào, cũng có thể có nhiều lựa chọn như vậy, nhưng lại không có kiểu nàng muốn. Nếu như bây giờ hắn mở miệng để cho nàng lăn ra ngoài, nàng sẽ đem hết nước mắt cảm tạ đại ân đại đức của hắn. Bất quá chỉ vừa nhìn thấy hi vọng trở về nhà, lại phải chết ở chỗ này thật sao?

Nàng có ngốc cũng đã nhìn ra, Mặc Liên Thành thật sự muốn giết nàng.

"Bản Vương cho ngươi ba lựa chọn, ngươi chọn cái nào?" Mặc Liên Thành hỏi.

"Có thể cả ba đều không chọn hay không?" Khúc Đàn Nhi hơi hơi co rúm thân thể lại, một tư thế nịnh nọt tuyệt đối, cửa tử gần đến nỗi làm người ta toàn thân phát run, cửa sinh xa đến nỗi cảm thấy như không thể đụng tới.

"Ngươi nói thử xem"

"Ta không biết, ta cũng không làm gì ngươi, tại sai ngươi cứ nhất định muốn ta chết?" Khúc Đàn Nhi tức giận, lời nên nói, thái độ tốt, cái gì cũng đều làm đủ. Sao có thể hết lần này tới lần khác lại có người thái độ cứng rắn, nhất định muốn giết nàng . . . Nhất định là ý chí sắt đá không thể lai chuyển. Đằng nào cũng phải chết, dù sao nàng cũng phải chết một cách rõ rõ ràng ràng, có đúng không?

"Bởi vì ngươi không thể không chết."

Mặc Liên Thành băng lãnh nói một câu, một lần nữa đánh nát hi vọng của Khúc Đàn Nhi, cũng khẳng định nàng không có cửa chạy thoát.

Không thể không chết sao?

Nàng không hiểu. . .

"Tại sao?"

"Chỉ trách ngươi đã gả lầm người, hiện tại cũng đi nhầm cửa, đã biết được chuyện của Bổn vương." Mặc Liên Thành lạnh lùng nói xong, trong mắt lại lóe lên một tia sát ý. Làm người ta nhìn ra được hắn đang hoàn toàn không phải nói đùa.

Một lát sau, thái độ thờ ơ của Mặc Liên Thành chậm rãi thu lại, giống như cũng không muốn lãng phí thêm thời gian.

"Chờ một chút, có gì, mọi người cũng có thể từ từ bàn bạc." Khúc Đàn Nhi cuống quýt, lập tức la lên bảo hắn dừng tay, thân thể lui về sau.

"Bản Vương không dư thừa thời gian chơi với ngươi."

"Chờ một chút, ta là nhi nữ của Khúc Thượng Thư Khúc Giang Lâm, nếu ta chết, ngươi cũng không tiện giao phó nha." Khúc Đàn Nhi không thể để ý quá nhiều liền tùy tiện mượn cớ, tuy đây cũng không phải là cái cớ gì hay, nhưng vẫn còn tốt hơn so với không có.

"Tặc nhâ ban đêm đánh lén Vương Phủ, Vương Phi bất hạnh bị tặc nhân tập kích, vì bảo vệ an toàn cho Bản Vương, Vương Phi bị sát hại."

". . ." Đôi mắt đẹp của Khúc Đàn Nhi trừng một cái, khó có thể tin nhìn hắn.

Vậy thì... Há không phải nàng bị chết quá oan ức, tháng sáu không có sương, nàng còn oan uổng hơn so với Đậu nga nào đó.

"Lý do này, ngươi có hài lòng không?" Mặc Liên Thành nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt vô tình hay cố ý quét lấy từng góc ngách trong phòng, tuy là những động tĩnh kia không rõ ràng, nhưng hắn chỉ cần liếc mắt là nhìn ra có điểm không ổn.

"Không được a, nghe thật quá dọa người."

"Ngươi không có lựa chọn khác."

"Chờ một chút, vật thì, ngươi bảo ta gả lầm cho người, ta thừa nhận! Đúng là không nên gả đến Vương phủ, nhưng ta cũng không có cách nào a, ngươi là Vương gia, cha ta là Thượng Thư, lời nói của các ngươi ta dám chống đối sao? Hơn nữa hôn sự này là do một đạo thánh chỉ ban thưởng, cái này không thể trách ta được?" Khúc Đàn Nhi vội vàng giải thích.

Giọng nói của nàng mềm nhũn, cầu xin tha thứ: "Ta biết tự tiện tiến vào phòng ngủ của ngươi là ta sai, nhưng tốt xấu cũng là lần đầu tiên. . . Ta dám cam đoan sẽ không có lần sau, không phải, là sẽ không có lần nào nữa! Ngươi, như vậy, như vậy, ngươi không thể bỏ qua cho ta lần này sao? Thật, ta tuyệt đối sẽ không đem bí mật của ngươi nói ra ngoài." Nha, thật quá bi ai, nàng một chút cũng không biết hắn có bí mật gì.

"Chỉ có người chết mới có thể vĩnh viễn giữ được bí mật."

"Ách?" Tâm tình Khúc Đàn Nhi lại một lần nữa sụp đổ.

"Ngươi không nên động vào đồ vật của Bản Vương."

"Ta về sau không dám nữa."

"Không có về sau." Mặc Liên Thành cười đến quỷ dị, bước chân cũng chầm chậm hướng tới gần.

"Thật mà, ta thề, tuyệt sẽ không nói ra bí mật của ngươi!"

"Ngươi chết đi không phải càng có thể làm cho Bản Vương yên tâm sao?" Nếu nàng an phận mà ở tại Tuyết Viện, hắn sẽ không động đến nàng, nhưng nàng lại không có đầu óc động đến phòng ngủ của hắn, lại càng không nên vọng tưởng muốn chạm vào khối đồ vật nàng không thể đụng tới kia.

"Ngươi xxyyzz, hỗn đản! Không phải chỉ là phá phách giường của ngươi một chút sao, có cái gì liên quan đến bí mật? Nếu chê là ta nằm một lát như vậy sẽ làm bẩn nó, thì cùng lắm ta bà đây đem giường rửa sạch sẽ cho ngươi, còn có cái chăn kia, nhiều nhất sau khi giặc xong ta lấy nước hoa phun thêm một chút, như vậy là xong. Có cần phải vì một chuyện nhỏ như vậy mà đuổi tận giết tuyệt không? Chẳng lẽ cái mạng này của ta không trân quý bằng cái giường kia của ngươi hay sao? Ngươi, ngươi...ngươi thật là tên biến thái xem mạng người như cỏ rác."

Khúc Đàn Nhi phát hỏa, duỗi tay ra chỉ thẳng vào mặt Mặc Liên Thành chửi ầm lên, bất kể là cái gì hình tượng không hình tượng, thục nữ không thục nữ, ôn nhu không ôn nhu. Hiện tại nàng sắp chết đến nơi, cũng không quan tâm nhiều như vậy.

"Ngươi chỉ nằm trên giườngBản Vương ?" Mặc Liên Thành hơi híp mắt, nhìn chằm chằm nàng, tựa như muốn từ trên mặt nàng nhìn ra điểm sơ hở gì đó, chỉ là, ngoài cái gương mặt nhỏ đang phẫn nộ cùng sợ hãi kia, thì cái gì cũng không có.

"Ừ! Không phải chỉ là nằm đó ngủ một lúc sao? Đại sự cái rắm gì." Xem ra, nàng thật là không có đoán sai, cái phòng này quả nhiên là cất giấu không ít xương cốt chết oan.

"Trừ giường, ngươi còn động vào đồ vật của Bản Vương."

"Động? Thứ gì?" nàng hoang mang không hiểu.

"Không thấy đồ vật trên tường sao, nơi đó có dấu vết bị người ta động vào."

"Hỗn đản! Đừng tưởng rằng ngươi là Vương Gia, thì có thể nói hươu nói vượn, bà nói cho ngươi biết, làm người nên xứng đáng với lương tâm mình, nếu không, ngày nào đó sẽ bị thiên lôi đánh chết. Bản tiểu thư hôm nay ngoại trừ chọc phá cái giường của ngươi, thứ gì cũng không đụng tới!" Khúc Đàn Nhi càng nghĩ càng thấy không thích hợp. . .

"Thật không động tới?" Hắn nghi hoặc hỏi lại.

"Ngươi tai điếc hay là mắt mù, ta nói không có thì là không có." Khúc Đàn Nhi phát hỏa, cũng không để ý mà trợn trắng mắt nhìn hắn, dù có là tính tình gì thường ngày, thì lúc giãy giụa trước khi chết toàn bộ đều bị phá tan, lộ rõ bản chất không sót một cái gì.

"Không có?" Mặc Liên Thành dừng bước, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm nàng.

"Không. . . có, dù có nói một trăm lần, vẫn là câu đó. Không. . có, thì. . . là. . . không. . . có."

"Không có thì không có, không cần phải nói lớn tiếng như vậy, không lẽ ngươi muốn cho toàn bộ người trong phủ đếm xem bản chất thật sự của Vương phi của họ là như thế nào?"

"Ách?" Cả người Khúc Đàn Nhi sững sờ, vốn định hỏi rõ ý tứ của hắn, nhưng sau một khắc, lập tức ý thức được bản thân đã phạm phải sai lầm lớn. Khuôn mặt nhỏ nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, tay nhỏ đang cắm ở bên hông, bày ra một bộ dáng người đàn bà đanh đá đang chửi đổng cũng nhanh chóng buông ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro