Chương 62: Xém chút bị làm kẻ chết thay(5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Như vậy trong nháy mắt, tất cả mọi chuyện đều trở lại vạch xuất phát lần nữa.

Sắc mặt ai oán, nhu thuận nên có , con ngươikinh hãi ...., lúc này một thứ cũng không thiếu, toàn bộ làm đầy đủ mười phần.

"Vương Gia, thiếp thật sự bị oan uổng, thiếp thật chưa hề động qua đồ vật trong phòng của ngài, thiếp chỉ là nằm trên giường lớn của người. Quả thật không phải cố ý lén chạy vào đây để chọc ngài nổi giận. Xin Vương gia rộng lượng tha thứ cho lỗi của Đàn Nhi a." Liên tiếp nói mấy chữ thật, mà mỗi lần nói, đều đem chữ "Thật" tăng thêm hai phần ngữ khí.

Khúc Đàn Nhi có bị ngu đi chăng nữa cũng đã rõ ràng, tình huống trước mặt có gì không đúng.

Huống chi nàng cũng không có bị đần.

Không ngờ, Mặc Liên Thành nhíu mày tiếp tục hỏi, "Vậy thì sao?"

"Vương Gia, ngài đại nhân đại lượng, nhất định sẽ không tính toán với Đàn Nhi."

"Ồ, đúng a?"

"Vâng, vâng. Sắc trời không còn sớm, Đàn Nhi sẽ không quấy rầy Vương Gia nghỉ ngơi, xin được cáo lui." Khúc Đàn Nhi gượng cười, thời điểm đi ra cửa phòng, còn cẩn thận vòng một vòng lớn qua người hắn, không muốn lại bất cẩn đụng vào hắn. 

Bất quá, lúc nàng đang đi được mất bước, đột nhiên lại dừng lại. Đôi mắt đẹp hướng tới cái giường hẻo lánh nào đó, nhanh chóng liếc trộm một cái, sau đó rất nghiêm túc nhìn về phía Mặc Liên Thành: "Có câu nói ta đã nghĩ thật lâu cũng chỉ là vì sức khỏe của Vương gia sau này mà suy nghĩ, cảm thấy cần phải nhắc nhở người một câu. Mặc dù thiếp biết Vương gia là người ưa thích sát sinh, nhưng là nếu giết người nào cũng có thể mang hắn đến nơi hoang vu hẻo lánh, có thể bảo người chôn thì cứ chôn, không cần giấu trong phòng. Một khi người đã chết thi thể sẽ biến chất mà hư thối, cuối cùng sẽ phát ra mùi hôi thối khó ngửi, hít vào lâu dài sẽ không tốt đối với thân thể Vương gia."

Xem đi, nàng đây là thay hắn suy nghĩ. Trước khi nàng còn chưa trở về thế kỷ 21, cũng không muốn làm một quả phụ sống qua ngày a.

"Thi thể?" Mặc Liên Thành mắt nhíu lại, ánh mắt trong nháy mắt quét qua xung quanh phòng.

Trong phòng ngoài hắn và nàng, chẳng lẽ còn có mặt người khác. . .

Bất thình lình, " Tách! Tách" hai tiếng búng tay vừa dứt.

"Chủ tử?" Vu Hạo đột nhiên xuất hiện trong phòng, chờ chỉ thị của Mặc Liên Thành.

"Ngươi. . . Hắn?" Khúc Đàn Nhi trừng lớn hai mắt, khó tin nhìn hành động  của Mặc Liên Thành, vốn là hoài nghi hắn bất thình lình trong nháy mắt muốn làm gì, nhưng thời điểm khi Vu Hạo xuất hiện, nàng liền biết đây là chuyện gì.

Một giây sau, Khúc Đàn Nhi nhanh chóng chạy đến bên cạnh Vu Hạo, giơ tay nhỏ quỷ dị chỉ về một cái góc nào đó phía sau giường, ra hiệu nơi đó có người! Vừa rồi trong lúc vô tình nàng ngã từ trên giường xuống, cũng trong lúc vô tình lại nhìn thấy giày lộ ra từ nơi hẻo lánh nào đó, dù cho nàng có ngốc, cũng tuyệt đối sẽ không coi là Mặc Liên Thành thật sự ở trong phòng giết người sau đó lại giấu đi.

Tại lúc Mặc Liên Thành nói nàng động vào đồ vật trong phòng hắn, nàng liền biết trong phòng có kẻ trộm!

Trời đánh, xém chút nàng đã oan mạng gánh tội dùm người khác!

"Khụ,vậy thì... ngươi cũng nên đi ra, dù sao trốn ở phía sau giường, không khí không tốt, sợ ngươi hô hấp không thoải mái, không bằng đi ra hít thở không khí, cũng nhìn một chút ánh sáng a. Tuy ta cũng rất không muốn ngươi đi ra, nhưng dù sao đây cũng là phòng của người khác, người khác buồn ngủ, sợ ngươi đứng ở phía sau giường sẽ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của người ta ." Khúc Đàn Nhi nhẹ nói, vừa nói, bên cạnh còn không để lại dấu vết mà thối lui về vị trí cũ.

Lúc này không đi, còn chờ đến khi nào.

"Ha ha, không có nghĩ đến, thế mà cũng để các ngươi phát hiện ra." Nam tử áo đen trốn phía sau giường bước ra ngoài, khi nhìn đến những người trong phòng, ánh mắt hiện lên ý cười, mà thời điểm ánh mắt đảo qua Khúc Đàn Nhi, ý cười ngược lại càng đậm. Thực sự là một nữ nhân có ý tứ.

"Chuyện Bản Vương vừa mới nói ban nãy, ngươi cũng đã nghe." Mặc Liên Thành khoanh tay trướ ngực đứng yên tại chỗ, trên gương mặt tuấn mỹ vẫn treo nụ cười yếu ớt nhàn nhạt như cũ. Đối với người áo đen trước mặt, nữa phần cũng không sợ, ngược lại là lộ ra nhàn nhã.

"Không biết điều Bát Vương Gia đang nói là chỉ câu nào?" Người áo đen cười lạnh.

"Ngài ấy nói là câu, đã bước qua cánh cửa phòng ngủ này, ngài muốn ngươi là đứng thẳng đi vào, nằm ngang đi ra." Khúc Đàn Nhi rất tốt bụng mà trả lời hắn, nàng mặc dù khẳng định mình không phải giun đũa trong bụng Mặc Liên Thành. Nhưng nàng có thể chắc chắn Mặc Liên Thành tuyệt đối là ý này.

"Hửm? Là như thế sao?" Ánh mắt nam tử áo đen thẳng tấp nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ của Khúc Đàn Nhi.

"Sau đó, ngài ấy còn nói, nếu ai động vào đồ đạc trong phòng Vương via, thì nên tự mình lựa chọn xem muốn chết kiểu nào. Bất quá ta nhìn ngươi như vậy, tự vẫn chắc không thích hợp với ngươi."

"Xem ra, ngươi có vẻ rất hiểu Bản Vương?" Mặc Liên Thành không những không giận mà còn mỉm cười, đối với chuyện Khúc Đàn Nhi thay mặt trả lời dùm, không ngăn cản cũng không có phản đối.

"Ha ha, không phải ý đó. Chỉ là, những lời này ngươi vừa mới nói với ta. Làm ta sợ muốn chết, cho nên đặc biệt nhớ kỹ." Khúc Đàn Nhi cười khan một tiếng, không phải trí nhớ nàng tốt, mà do nàng vừa mới tự mình trải qua, có đến chết cũng sẽ không quên được. Sau đó quay đầu, xoay người, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mở cửa - bước ra - có lòng tốt đóng hộ cửa lại...mọi việc đều tiến hành hết sức hoàn mỹ, không có nữa điểm dây dưa dài dòng, kiên quyết bỏ trốn.

"Nàng nói không sai chút nào." Mặc Liên Thành cũng không quay đầu.

Mà tiếng bước chân vang lên ngoài cửa cũng xa dần. Hắn cảm thấy, tốc độ đào tẩu của nữ nhân này không tệ chút nào.
"Ngươi cho rằng ngươi có thể giết được ta sao?" Người áo đen cười lạnh.

"Không thể sao?" Mặc Liên Thành cũng cười tương tự, nhưng nụ cười vẻn vẹn duy trì ở trên môi, nửa phần cũng chưa từng thể hiện qua ánh mắt.

"Chỉ bằng ngươi một tên Vương gia cái gì cũng không biết? Sợ ngay cả một thanb đao cũng cầm lên không nổi, mà muốn giết ta? Ha ha, ngươi thử đến giết ta xem sao, cho dù bên cạnh ngươi còn có một tên thị vệ, ngươi cảm thấy hắn có thể động vào ta sao?"

"Chính xác, vậy thật đúng là một vấn đề nan giải." Mặc Liên Thành cười đến quỷ dị, ánh mắt như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm người áo đen, tựa như đang đánh giá cái gì.

"Nếu thức thời thì mau giao vật đó ra, bằng không cũng đừng trách ta ra tay độc ác."

"Vật đó? Ngươi muốn cái gì."

"Đem Kim Lệnh giao ra đây."

"Kim Lệnh? Bản Vương không nghe lầm chứ, ngươi muốn Kim Lệnh, không thể nào, không phải ngươi vừa mới động thủ với cái góc tối để Kim Lệnh kia sao? Sao vậy? Đã lấy được rồi còn hỏi lại Bản vương? Còn muốn lấy thêm vài khối nữa sao?" Mặc Liên Thành nhàn nhạt quét qua cái góc tối bị xáo trộn mở ra, nơi đó chính xác là nơi để Kim Lệnh, nếu không khi nãy hắn cũng không dấy lên suy nghĩ muốn giết Khúc Đàn Nhi.

Bất quá, người tính không bằng trời tính, cho tới bây giờ hắn chưa cất cái gì ở một chỗ quá lâu. Mà cái Kim Lệnh kia vừa vặn đã được mang đi cất ở chỗ khác cách đây không lâu.

"Nơi đó chắc chắn không có Kim Lệnh."

"Đúng là không có, bởi vì Bản Vương đem nó mang tới nơi khác rồi."

"Đáng chết, đem Kim Lệnh giao ra, nếu không. . ."

"Nếu không ngươi sẽ giết Bản Vương? Bất quá, nếu như ngươi nói ra kẻ đứng sau màn sai khiến ngươi, Bản vương nhất thời cao hứng, nói không chừng sẽ mang Kim Lệnh thưởng cho ngươi."

"Cái rắm, rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt."

"Bản Vương xưa nay không giết người không rõ lai lịch, xưng tên của ngươi ra." Mặc Liên Thành cười nhạt, không nhanh không chậm lui trở về bình phong, không phải là vì sợ hãi, mà chỉ là muốn tìm một nơi dựa vào để chuẩn bị xem một màn kịch hay.

Ly: Chương cuối hnay a. Làm đc 3 chương mà dài bằng 5 chương bình thường. Mỏi tay quớ 😂😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro