Chương 63: Đứng thẳng đi vào, nằm ngang đi ra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xà Vương." Người áo đen cũng không dài dòng, trực tiếp xưng ra danh hào vang dội.

"Hắc Xà - Tổ Chức sát thủ số một, bên trong có mười bảy sát thủ, tất cả có thứ bậc khác nhau. Mà trong đó ngươi xếp thứ 8, xem ra thật sự có người không từ thủ đoạn, không thể không có được Kim Lệnh."

"Ngươi biết ta?" Người áo đen giật mình, không ngờ tới Mặc Liên Thành ngay cả tại tổ chức của hắn cũng rõ.

"Không có chuyện gì mà Bản Vương không biết."

"Vậy ngươi càng đáng phải chết." Người áo đen động sát ý, trong nháy mắt tung chưởng về phía Mặc Liên Thành.

Vu Hạp từ nãy giờ vẫn đứng một bên không nhúc nhích, vào thời khắc một chưởng kia bay đến, thân ảnh lóe lên, đỡ được đòn tấn công của người áo đen. Dưới ánh đèn le lói, hai bóng người đang giao chiến kịch liệt, nhất thời chưa rõ thắng bại.

"Là người nào thuê ngươi?" Mặc Liên Thành nhàn nhã nhìn hai người đang đánh nhau trước mắt không nhanh không chậm hỏi ra suy nghĩ của mình, muốn tra rõ sự tình.

"Bản chất của sát thủ, cho dù có chết cũng không được nói ra danh tính của người thuê mình ."

"Ồ, vậy thì ngươi chết đi ."

Một câu nói bình thản này, lại trực tiếp quyết định sinh mệnh của tên áo đen.

Đêm xuống, ánh trăng dần dần lên cao.

Suốt cả đêm, tên áo đen vẫn chưa ra khỏi phòng ngủ của Mặc Liên Thành.

Thậm chí hắn đi đâu, không có ai biết được, cũng không có ai hỏi đến, giống như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.

Buổi sáng, ánh nắng rực rỡ, bên trong Tuyết Viện.

Khúc Đàn Nhi bước ra khỏi cửa phòng, vừa ngồi xuống ghế xích đu trong sân không lâu, liền nhận được ánh mắt Kính Tâm đang trừng về phía nàng. Chỉ vì nàng lỡ dại mà không cẩn thận tiết lộ chuyện tối hôm qua.

"Chủ tử, thật không ngờ tới như vậy mà cô vẫn còn sống trở về." Kính Tâm âm dương quái khí liếc Khúc Đàn Nhi.

"Khụ, ha ha, do số ta lớn."

"Nhưng, nếu như chủ tử không máy mắn thì sẽ ra sao ?"

"Cái gì ra sao? Hiện tại ta không phải nguyên vẹn mà đứng ở trước mặt ngươi sao?" Khúc Đàn Nhi bất đắc dĩ, sớm biết tình hình sẽ như thế này, nàng đã không kể cho Kính Tâm nghe mọi chuyện.

Kết quả bây giờ thì tốt rồi, hại hai lỗ tai chịu tra tấn liên tục.

"Chủ tử cũng đã từng nói, muốn nô tỳ đi theo." Sắc mặt Kính Tâm càng nói càng khó coi.

"Ừm, đúng vậy a, cho nên vừa rồi ta đã quyết định, nhất định sẽ dẫn em cùng đi theo."

"Còn đi?"

"Đương nhiên phải đi, ta thật vất vả mới tìm được, sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy. Hơn nữa, đêm qua ta cũng nghĩ tới, đã nằm lâu như vậy mà cái giường kia không có một chút phản ứng. Ta nghĩ có phải vì lúc trước ta nằm lên là vào ban ngày, mà hôm qua nằm lên lại vào ban đêm, nên mới không hiệu nghiệm?"

"Cho nên?"

"Cho nên, ta nghĩ nên nằm vào ban ngày. Ta biết, ngươi nhất định sẽ giúp ta đúng không Kính Tâm? Tốt xấu chúng ta cũng là tỷ muội ở cùng một chỗ, nếu ta trở về, nhất định ngày nào cũng sẽ nhớ đến ngươi, mang cho ngươi đặc sản ở chỗ ta, nơi đó cũng có rất nhiều anh chàng đẹp trai, thuận tiện tìm luôn gíup ngươi một anh" Khúc Đàn Nhi ngây ngô cười một tiếng, tuy Kính Tâm bề ngoài nhìn có chút lạnh lùng, nhưng đối với nàng lại mềm lòng hết mức.

"Chủ tử, cô đã bị bệnh này hai năm như vậy có lẽ cũng đủ rồi, hai năm trước đại phu nó cô chỉ là bị đập đầu vào tường, cũng không có nói đầu óc bị tổn thương ah."

"Kính Tâm, ta lặp lại lần nữa, lần thứ 1200, ta thật sự, thật sự không phải Tiểu thư kia của nhà em. Ở chung với ta hai năm chẳng lẽ em còn không thấy rõ? Ta gọi là Khúc Đàn Nhi, nhưng tuyệt đối không phải là Tứ Tiểu Thư Khúc Đàn Nhi em đã đi theo từ nhỏ tới giờ, OK?"

"OK rồi, ta đã sớm nhìn ra." Kính Tâm bất đắc dĩ, chỉ có thể cúi đầu không nói.

"Ừm, thật sự là trẻ ngoan dễ dạy." Khúc Đàn Nhi gật gật đầu, tương đối hài lòng.

Edit: Lily073

Sau một khắc, Khúc Đàn Nhi không muốn lại lãng phí thời gian, đứng dậy, vỗ vỗ vào quần áo, lần nữa không sợ chết mà đi về hướng mục tiêu ở xa xa.

Xác định quản gia bây giờ đang bận rộn tại hậu viện.

Xác định Mặc Liên Thành bây giờ không ở trong phủ.

Xác định xem, lúc nàng đi tới sẽ không có ai theo dõi, cũng không có ai nhìn thấy.

Cho nên. . .

"Giống, thật sự rất giống, nhất định là cùng một hình dáng với cái giường mà chủ tử vẽ ."Lúc Kính Tâm nhìn thấy cái giường trong phòng ngủ của Mặc Liên Thành, cả người đều sững sờ đến đông cứng, hồi lâu cũng không thể phản ứng được.

"Không phải giống, mà cái này căn bản chính là cái giường ta muốn tìm. Chỉ là thật kì quái, tại sao ta nằm lâu như vậy nó cũng không có một chút phản ứng, Kính Tâm, nên bây giờ ta mới phải ở trong phòng này." Khúc Đàn Nhi dậm chân đi vào trong phòng, lập tức trực tiếp nhảy lên giường nằm xuống, chỉ là nằm hồi lâu,mà cái giường đúng ra nên có phản ứng, lại im lặng đến quỷ dị, ngay cả chút động tĩnh cũng không có.

"Chủ tử, cô vẫn còn ở nơi này..." Kính Tâmtrả lời, sự kinh ngạc khi nhìn thấy cái giường vẫn chưa qua đi, tạm thời tâm tình chưa được khôi phục.

"Làm sao có thể?" Khúc Đàn Nhi buồn bã ngồi dậy, lại nằm xuống, nhắm mắt mật niệm vài tiếng, lại mở mắt, kết quả, vẫn là nhìn thấy cảnh vật như cũ. . . Đến mức nếu nói là xuyên trở về thế kỷ 21 thật như người si nói mộng.

". . ." Kính Tâm trầm mặc, chăm chú nhìn xem nàng.

"Là sai ở đâu? Không có khả năng, cái giường kia rõ ràng là cái giường lúc ấy. nhìn xem, cái ván giường này, lại nhìn màu gỗ này, độ bóng của gỗ, hình dáng...trừ nhìn mới hơn một chút, cơ hồ đều không có biến đổi gì cả. Nơi đầu giường còn khảm một khối tử sắc ngọc thạch, lúc ta nhìn thấy nó, liền thích đến chết đi được, con mắt không thể dời chỗ khác, Kính Tâm ta..." Khúc Đàn Nhi vừa nói vừa sờ sờ ván giường, chà chà khung giường, sau cùng tay dời đến vị trí đầu giường, nghĩ đến viên ngọc làm nàng nhìn không nỡ chớp mắt kia, cả trái tim liền sôi trào lên lần nữa.

Viên ngọc thạch kia tuy nhỏ nhưng toàn thân nó lại hiện lên sắc tím nhàn nhạt, bên trong còn như ẩn như hiện một vầng loan nguyệt, đẹp đến mức vô song.

Chỉ là. . .

"A, viên ngọc thạch ở đây, đâu rồi? Rõ ràng là. . ."

"Chủ tử cô không sao chứ?" Kính Tâm có chút lo lắng nhìn nàng.

"Rốt cuộc, tất cả đều phí công vô ích." Khúc Đàn Nhi rủ vai xuống, chậm rãi xuống giường, lại khó khăn quay lại nhìn giường, thất vọng cùng đau đớn trong mắt càng phát ra nồng đậm.

Kính Tâm lo lắng hỏi: "Chủ tử, vậy làm sao bây giờ?"

"Kính Tâm, chúng ta đi thôi, trở về phòng đi." Khúc Đàn Nhi hữu khí vô lực nhìn qua Kính Tâm, sau đó xoay người một cái, đầu rũ xuống, chậm rãi đi đến hướng cửa ra vào. Nàng không muốn ở chỗ của người khác mà khóc nhè, làm vậy có vẻ quá mức trắng trợn, hơn nữa cũng quá khó coi. Chi bằng về phòng của mình, lấy mền trùm kín đầu, bản thân muốn khóc thế nào thì cứ khóc như vậy.

"Vâng." Kính Tâm cũng không nói thêm gì nữa, đi theo sau lưng Khúc Đàn Nhi.

Vừa ra cửa phòng, Khúc Đàn Nhi vô cùng sa sút, như người mất hồn. Nếu như không tìm được cái giường kia thì cũng đành chịu, chí ít nàng còn có mục đích sống, nhưng bây giờ, giường đã tìm thấy lại không như mình kỳ vọng, từ hi vọng, chuyển qua thất vọng, sau cùng lại thành tuyệt vọng. Không thể quay về? Sẽ không còn được gặp lại ba mẹ của mình nữa sao?

Hốc mắt ngấn nước, chịu đã kích đến cực hạn nhưng lại không cách nào rơi xuống.

"Chủ tử, bây giờ cô muốn đi đâu?" Kính Tâm hỏi.

"Trở về phòng." Khúc Đàn Nhi buồn buồn hồi lấy.

"... Nhưng mà, đó là hướng đi đến Thư phòng của Vương gia...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro