Chương 64: Hi vọng, thất vọng, tuyệt vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ừm. . ." Con đường này không phải, thì đổi sang đi đường kia. Sau đó, nàng nghiêng người một cái, lại bước lên một bước, tiếp tục đi tới.

"Chủ tử, đó là hướng xuất phủ."

"Ồ." Khúc Đàn Nhi gật gật đầu, lại xoay người một cái, cũng chuyển sang hướng khác. Đi mấy bước, thấy Kính Tâm không nói những nhắc nhở về hướng đi của nàng nữa, thì nàng cũng biết, mình chuyển một cái đã chuyển sang hướng khác
Chỉ là. . .

Đi một hồi cũng không nhìn đường, nhưng không ngờ phía trước lối ra của một cái viện bất thình lình xuất hiện một nha hoàn đang đi tới.

Mà đợi đến khi Khúc Đàn Nhi lấy lại tinh thần, biết được chuyện gì đang xảy ra thì hai người đã đâm vào nhau. Bởi vì va vào nhau quá mạnh, hai người đều ngã về phía sau.

  Kính Tâm đi theo phía sau Khúc Đàn Nhi kịp thời đỡ lấy nàng ngay vào thời điểm nàng ngã xuống. Nhưng nha hoàn bị đụng ngã nào đó không có may mắn như vậy.

Xoảng!

Tại cùng một thời điểm, âm thanh vật nào đó rơi xuống đất vỡ vụn cũng vang lên. Nha hoàn té ngã trên mặt đất bị dọa đến cả người cứng ngắc, không có chút phản ứng nào.

"Thảm rồi, thảm rồi, lần này ta nhất định chết chắc." Nha hoàn ngã ngồi trên mặt đất, như tự mình nói với chính mình.

"Ai, ngươi không sao chứ?" Khúc Đàn Nhi đứng dậy, ổn định xong thân thể, quay qua nhìn nha hoàn kì quái kia.

"Nô. . . Vương Phi? Thật xin lỗi, nô tỳ không phải cố ý, xin Vương Phi thứ tội, nô tỳ thật không phải cố ý, xin Vương Phi đừng đuổi nô tỳ ra khỏi phủ, nô tỳ lần sau không dám nữa." Nha hoàn lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên một cái, liền nhìn thấy khuôn mặt Khúc Đàn Nhi. Lại càng bị dọa đến lăn ra quỳ trên mặt đất, đầu vốn dĩ đã cúi thấp, lúc này lại càng thấp hơn.

"Ngươi. . ."

" Xin Vương Phi tha mạng, nô tỳ thật, thật sự không phải cố ý, xin Vương Phi tha mạng." Nha hoàn nghe xong, bị dọa đến lập tức dập đầu bộp bộp trên mặt đất, toàn thân run lên lẩy bẩy.

"Ta hình như còn chưa có chết a, ngươi cũng không cần gấp gáp dập đầu bái lạy ta như vậy. Hơn nữa, ngươi không cảm thấy nếu như đầu ngươi đập xuống dưới, bể đầu, tổn thương đầu óc, phải đi khám đại phu thì rất lãng phí tiền bạc sao?" Khúc Đàn Nhi vốn tâm tình vô cùng phiền muộn, chỉ là bị người ta đâm vào lần này, đột nhiên lại nghĩ thoáng một chút.

Giường đã tìm thấy, chi ít cũng xem như là có chút thu hoạch. Cùng lắm lại phí thêm nhiều thời gian hơn để đi tìm viên ngọc thạch kia trở về.

Đúng a! Cái giường lúc được đào lên ở thế kỷ 21 thì có khảm viên tử sắc ngọc thạch kia, không phải đã nói rõ sớm muộn gì viên đá đó cũng xuất hiện hay sao?

"Ách?" Nha hoàn sợ hãi, khuôn mặt nhỏ sợ hãi, nghi ngờ nhìn Khúc Đàn Nhi.

"Ngươi đứng lên đi, ta không nói muốn trị tộingươi. Chỉ đụng vào ta một chút chứ đâu phải muốn giết ta, ngươi khẩn trương như vậy làm gì?" Khúc Đàn Nhikhẽ lắc đầu bất đắc dĩ, nha hoàn nhát gan, sợ phiền phức nàng đã thấy nhiều, nhưng chưa từng thấy qua người có la gan nhỏ giống nàng ta

"Có thể là. . ."

"Vương Phi cho ngươi đứng lên, thì ngươi cứ đứng lên, Vương Phi có cần phải lừa ngươi không?" Kính Tâm cười nhẹ mà nhìn nha hoàn.

"Có thể là nô tỳ vẫn sẽ bị đuổi ra khỏi Vương phủ hay không? Y phu nhân sẽ không bỏ qua cho nô tỳ." Nha hoàn lắc đầu, nhìn chằm chằm bát súp bị đổ trên mặt đất, sắc mặt vẫn là như tro tàn.

"Tại sao nàng ta muốn đuổi ngươi ra khỏi phủ?" Khúc Đàn Nhi từ ánh mắt nha hoàn nhìn đến cái bát bị rơi nát bét kia, rất hiển nhiên, cái bát kia từ đầu là đồ vật chứa nước hay canh gì đấy.

"Bẩm Vương Phi, thứ nô tỳ vừa bưng khi nãy là bát súp của Y phu nhân, đó là thứ mà Y phu nhân đã chờ tận hai canh giờ. Hiện tại nô tỳ làm rơi xuống đất như vậy, Y phu nhân nhất định sẽ không bỏ qua cho nô tỳ. Cho dù nô tỳ không bị đuổi ra khỏi phủ, mạng nhỏ này cũng sẽ khó giữ được. Dù sao cũng bị người khác đánh chết, còn không bằng....còn không bằng bây giờ tự mình tự vẫn... !"

Nha hoàn càng nói càng sợ, mà nói đến câu sau cùng, ánh mắt hoảng loạn chuyển hướng đến vách tường bên cạnh, không nghĩ ngợi gì, trực tiếp lao đầu vào.
Edit: Lily073
Rầm!

Tình huống tương tự khi nãy xuất hiện lần nữa, chỉ khác là một người nhắm phía trước cắm đầu lao tới, một người khác lại muốn ngăn chặn nên đem thân mình ra cản lại.

"Ta nói, ngươi không cần nhiệt tình đâm đầu vào như vậy." Khuôn mặt nhỏ của Khúc Đàn Nhi thống khổ sờ sờ cái ót đau nhức, đau đến mức ánh mắt của nàng nhanh chóng tóe lửa, quả nhiên việc cứu người này thật sự không phải dễ làm như bình thường.

"Chủ tử, lần sau loại chuyện này, để nô tỳ làm tốt hơn." Kính Tâm không nhanh không chậm đi đến bên cạnh Khúc Đàn Nhi, nhẹ nhàng mà phủi xuống bùng đất trên đỉnh đầu nàng.

". . ." Khúc Đàn Nhi im lặng. Nàng cũng muốn như vậy a, nhưng chân lại luôn luôn không nghe sai khiến của đại não. Chờ đến khi làm xong việc, lúc này mới sực nhớ mà ôm hận tại sao khi nãy không gọi người khác làm thay.

"Vương. . . Vương Phi, thật xin lỗi, nô tỳ không phải cố ý."

"Được rồi, nếu Y phu nhân hỏi tới, ngươi cứ nói bát súp kia là ta trắng trợn cướp đoạt về uống. Ngươi chỉ là bị ép buộc, hơn nữa ngươi cũng giành không lại ta. Nàng nếu muốn trách tội, đem chuyện này đổ hết lên đầu ta, bảo ta chờ nàng tính sổ." Khúc Đàn Nhi buồn bực khoát khoát tay.

Không phải chỉ là một bát bát súp sao? Nàng cũng không tin, Y Hương Nùng sẽ bắt nàng nôn ra lại.

"Có thể là. . ."

"Không gì có thể là, cứ nói như ý của ta."

"Nô tỳ không dám, nô tỳ sợ. . ."

"Sợ cái gì, ta. . . Bản Vương Phi nói chuyện, ngươi còn dám cãi lại?" Khúc Đàn Nhi lười nhác phải dài dòng, không khỏi bài ra vài phần đe dọa.
"Tạ, tạ Vương Phi!" Nha hoàn mười phần cảm kích cúi đầu trước Khúc Đàn Nhi  vội vội vàng vàng trở về.

"Chủ tử, chẳng lẽ cô không sợ Y phu nhân thực sự sẽ bảo cô nôn ra lại bát súp?" Kính Tâm hỏi, chỉ là khóe miệng hơi co rút, cực lực chịu đựng, đè nén ý cười.

"Vậy thì sẽ phải hỏi Thổ Địa Công Công." Khúc Đàn Nhi khinh khỉnh vỗ vỗ cằm, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm mặt đất nơi sử lý bát súp kia. Qủa thực, nếu Y Hương Nùng muốn nàng nôn ra, vậy thì nàng sẽ kêu Thổ Địa Công Công đi mà nôn.

"Không bằng nô tỳ đi chuẩn bị một bát súp khác?"

"Muốn làm gì?"

"Nếu như Y phu nhân chạy qua đòi canh, chủ tử cũng còn có canh ngon a."

". . ." Khúc Đàn Nhi bất đắc dĩ, tự nhận không có loại tâm tư này như Kính Tâm, hơn nữa, cũng lười đi quản, gật gật đầu, coi như là đồng ý cách làm của Kính Tâm.

Hai người đi rất nhàn nhã, nhưng không ai chú ý đến tại nơi hẻo lánh, có hai ánh mắt nhìn chằm chằm các nàng từ đầu đến giờ. Dù là nhất cử nhất động hay là từng câu từng chữ, đều không bỏ sót một chút nào, biết tường tận tất cả hành động.

Không bao lâu sau.

Trở lại Tuyết Viện, vừa đóng lại cửa phòng.

Khúc Đàn Nhi nhảy lên giường nằm, trừng mắt phìn lên phía trên nóc, mệt mỏi đến nỗi ngay cả nhúc nhích cũng lười.

"Kính Tâm, cái giường kia đã ở tại Bát Vương Phủ, vậy thì có bao nhiêu người có thể biết được nguồn góc của nó?"

"Chủ tử, có thật là không tìm,.... không tìm viên ngọc kia thì không được sao?"

"Em nói thử xem?" Khúc Đàn Nhi nhíu nhíu mày, ý tứ là khẳng định chắc chắn nàng không muốn chết già tại nơi này.

"Vậy nô tỳ xin phép lui ra."

"Ừm." Khúc Đàn Nhi khoát khoát tay, để nàng đi.

Cửa phòng mở ra, lại khép lại.

Trong phòng lần nữa khôi phục lại yên tĩnh, mà người đang nằm trên giường lại đột nhiên nhanh chóng ngồi dậy, theo sát nhất cử nhất động ở cửa phòng mà hành động.

Không bao lâu, đợi đến khi Kính Tâm trở về, Khúc Đàn Nhi đã nằm lại trên giường không nhúc nhích, chỗ hi vọng trong ánh mắt như chưa từng thay đổi.

* Mọi cmt, đánh giá của các bạn là động lực rất lớn để mình edit nhanh hơn ^^. Rất cám ơn đã đọc bản edit của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro