Chương 68: Yếu đuối là một dạng tự vệ(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    * Mọi cmt, bình chọn của các bạn là động lực rất lớn để mình edit nhanh hơn ^^. Rất cám ơn đã đọc bản edit của mình :D.    

Vân Ưu Liên căm ghét mà nhìn điểm tâm trên mặt bàn, quay đầu lại nhận lấy chén cháo từ trên tay nha hoàn, bưng đi qua trước mặt hướng Mặc Liên Thành.

"Để đó đi." Mặc Liên Thành khoát tay, ánh mắt vẫn chuyên chú vẽ bức họa trên bàn, tựa như nhất thời không muốn ngừng tay một khắc nào.

"Không được, Vương Gia, ngài không ăn một chút gì làm sao được, như vậy đối với thân thể ngài không tốt lắm. Đây là một chút tâm ý của thần thiếp, Vương gia sao có thể như vậy?" Vân Ưu Liên nói xong, trong mắt hiện lên hơi nước như sắp rơi ra, giống như bị một câu nói của Mặc Liên Thành làm lòng đau như cắt.

Ặc ặc! Nữ nhân này, so với nàng còn muốn diễn sâu hơn một bậc?

Khúc Đàn Nhi lắc đầu, vành môi giật giật, cũng không nói ra lời nào, tiếp tục mài mực.

"Vương Gia, ngài ít nhiều cũng uống chút đi." Vân Ưu Liên bất mãn, nhất định muốn Mặc Liên Thành ăn cháo nhưng không thành.

"Ôi, đúng lúc bụng ta đang đói, Bát ca, nếu không ăn, chi bằng để Thập tứ đệ ăn vậy." Mặc Tĩnh Hiên thật sự là chịu không được phải lên tiếng, mà bụng cũng vừa vặn đang đói.

"Thập tứ vương gia thật không có ý tứ a, nếu như ngài thật sự muốn ăn cháo, vậy để Ưu Liên cho hạ nhân đi xuống lấy cho ngài một chén khác." Vân Ưu Liên không hề nghĩ ngợi, trực tiếp cự tuyệt.

"Vậy thì không cần." Mặc Tĩnh Hiên nhún nhún vai, cũng lười để ý loại chuyện nhỏ nhặt này, hiểu ý đi châm trà uống.
"Vương gia, đây là nha hoàn của viện nào? thần thiếp tại sao chưa từng thấy qua, có phải là mới vào hay không? Bất quá nhìn nha hoàn này lớn lên cũng không có gì đặc biệt, không bằng để thần thiếp tìm một nha hoàn tay chân linh hoạt đến hầu hạ ngài, tránh khỏi nàng làm những việc khiến Vương gia mất hứng." Vân Ưu Liên trừng mắt liếc nhìn Khúc Đàn Nhi. Bởi vì Khúc Đàn Nhi vừa mới gả vào phủ không lâu, mà nàng ta tự cho là thanh cao, căn bản không có đi Tuyết viện thỉnh an. Cho nên hôm nay thấy Khúc Đàn Nhi còn tưởng rằng là nha hoàn, nhưng mà một tuyệt mỹ nha hoàn như thế lại chính là kình địch của toàn bộ nữ nhân trong Bát vương phủ bọn họ.

"Ta không phải nha hoàn." Khúc Đàn Nhi nhẹ giọng trả lời, đầu cúi thấp, tiếp tục mài mực. Tuy nói là trả lời Vân Ưu Liên, ánh mắt lại chưa từng nhìn lấy nàng ta. Ngược lại là lơ nàng ta triệt để.

"Không phải nha hoàn, vậy sao ngươi ở trong Thư phòng? Hơn nữa còn giúp Vương Gia mài mực, ta nhìn ngươi chính là số nha hoàn trời sinh, muốn dáng người không có dáng người, muốn tư  sắc không có tư sắc, chẳng lẽ ngươi như vậy còn muốn làm Vương Phi sao."

"Ta quả thực không phải nha hoàn."

"Nàng đúng làVương Phi của Bản Vương."

Khúc Đàn Nhi cùng Mặc Liên Thành hai câu nói lạnh nhạt như nhau, gần như là lên tiếng cùng một lúc.

Không khí thật quỷ dị, nửa phần bất mãn cũng không còn, làm người ta hoài nghi, có phải bọn họ không biết thế nào gọi là sức sống hay không?

Khúc Đàn Nhi nhìn qua Vân Ưu Liên, ánh mắt chuyển trở lại Mặc Liên Thành, cũng không nói thêm cái gì, lại tiếp tục cọ xát mài mực.

Nữ nhân này vừa mở miệng thì làm cho người ta cảm thấy chán ghét... quá hung hăng.

"Ơ! thì ra nàng là Tứ tiểu thư gả tới từ Khúc phủ kia a. Vậy muội muội tham kiến Vương phi. Bất quá muội muội nghe nói lúc Vương phi ở nhà mẹ đẻ không được sủng ái. Cũng không thể nghĩ đến, bây giờ đến Bát Vương phủ cũng không được Vương gia sủng ái. Ai da, người xem, cái miệng này của ta, thật không biết lấy lòng người khác. Nếu ta có nói cái gì lỡ đắc tội Vương phi, có thể xin người lượng thứ a." Vân Ưu Liên đối xử lạnh nhạt nhìn Khúc Đàn Nhi, lời nói đủ chanh chua, nửa phần mặt mũi cũng không giữ lại.

"Sẽ không." Khúc Đàn Nhi cười nhạt một tiếng, thái độ tốt, tính tình tốt, biếu lộ như vậy chưa từng thay đổi chút nào.

Nữ nhân này, muốn nói thì nói, cũng cần nói ác đến như vậy a. Còn lại bày biện đầy vẻ khinh bỉ trả lại cho nàng.

Cọp không giận dữ, khinh thường nàng là con mèo bệnh sao.... nhưng mà nàng chính là chịu đựng. Hai huynh đệ họ Mặc người ta đang ngồi nhìn ở đây, nàng cũng không muốn chết quá sớm, quá khó coi.

"Không có thì tốt, người cũng biết, cái miệng này của muội muội đây, hễ mở miệng, nói cái gì, đắc tội ai, có khi cũng không biết, thật là.. . ."

"Ừh, là rất làm cho người ta chán ghét." Khúc Đàn Nhi gật gật đầu, cho nàng một câu trả lời khẳng định.

Edit: Lily073

Chỉ là, lời nói Khúc Đàn Nhi vừa xong, cả khuôn mặt Vân Ưu Liên đều trở thành một lúc trắng lúc xanh.

"Ngươi sắc mặt không tốt, có phải không thoải máihay không? Nếu vậy để nha hoàn đi mời đại phu tới xem một chút." Khúc Đàn Nhi một mặt lo âu nhìn nàng, giống như sợ nàng hô hấp không thông mà ngã xuống.

"Vương Phi thật sự là nói đùa, thiếp làm sao lại không thoải mái?" Vân Ưu Liêncười âm hiểm, ánh mắt quét về phía Khúc Đàn Nhi, trong mắt lóe lên một tia hận ý.

"Vương Gia, mực của ngài đã mài xong." Khúc Đàn Nhi quét mắt qua Mặc Liên Thành đang hoàn thành bức tranh, lạnh nhạt nói.  Vừa mới bắt đầu không để ý đến hắn đang vẽ cái gì, nhưng lúc này nhìn kỹ, Mặc Liên Thành hình như đang vẽ cảnh vật nào đó, đáng chết là khung cảnh này nhìn rất quen mắt, có vẻ như.... . Nha, căn bản chính là tiểu đình bên trong Tuyết viện của nàng.

Nàng choáng, thật phiền muộn. Không có nghĩ đến, hắn vậy mà vẽ đến một chỗ không sót, một nét không khác.

Chỉ là. . . nếu lại mài tiếp nữa, nàng sợ sẽ để bị giết bởi ánh mắt của thị thiếp nào đó đang bắn tới. 
Nữ nhân hận nữ nhân, quả nhiên không phải hung ác bình thường. Hơn nữa, nữ nhân đối diện đang trừng mắt nàng là một nhân vật hung ác a.

"Tiếp tục mài đi." Mặc Liên Thành nhàn nhạt trả lời vẫn là thờ ơ mà vẽ tranh.

"Không bằng để thần thiếp thay Vương Gia mài mực đi." Vân Ưu Liên nghe xong, thấy Mặc Liên Thành muốn tiếp tục vẽ, lập tức chạy đến bên cạnh chỗ Khúc Đàn Nhi.

"Tạ. . ." Khúc Đàn Nhi vốn muốn nói tiếng tạ ơn, sau đó thể đem vị trí nhường lại, chỉ là, lời nói còn chưa có tạ hết, Vân Ưu Liên một mực đi tới, không nói hai lời, cứng rắn muốn đoạt lấy thỏi mực trong tay Khúc Đàn Nhi.
Có thể nhẫn nhịn, không thể nhẫn nhục...

Vân Ưu Liên xem như không có từ tốn, nhưng động tác cũng phải dịu dàng một chút a, cũng không cần đến mức liều chết không buông cầm thỏi mực như thế.

Sao có thể hết lần này tới lần khác. . .

"Không cần phiền ngươi, ta tự mình làm là được rồi." Kết quả, Khúc Đàn Nhi vốn định buông tay, nhưng gặp chút thay đổi, lại cầm đầu mực chặt hơn một chút, mà động tác mài mực cũng không ngừng cọ xát, lại còn dụng tâm hơn một chút.

"Không phiền phức, dù sao ta cũng quen hầu hạ Vương Gia. Thêm lần này cũng không sao, Vương phi người mau buông tay a, để muội muội ta làm là được rồi." Vân Ưu Liên âm hiểm mà trừng mắt một cái, tay duỗi qua giật đồ cũng càng lúc càng dùng sức.

Trái lại một bên Mặc Liên Thành đang vẽ tranh có vẻ như chưa từng chú ý đến một bên có hai nữ nhân đang sắp đánh nhau. Thần sắc chuyên chú, tiếp tục vẽ vẽ, ngẫu nhiên còn lấy bút lông chấm chấm thêm mực, sau đó lại tiếp tục vẽ tranh.

Đột nhiên, tình cảnh ở Thư Phòng khá là quái dị.

Một bên tranh giành đến kịch liệt, một bên vẽ đến không phân tâm chút nào. Mà một bên khác Mặc Tĩnh Hiên cùng Kính Tâm đang xem hí kịch, hai người đều tập trung nhìn chằm chằm nhất cử nhất động bên trên sân khấu, yên lặng trật tự. 
"Khụ khụ, ta nói, ngươi tên gì?"

"Thưa Thập Tứ Vương Gia, nô tỳ gọi là Kính Tâm." Kính Tâm trả lời.

"Vậy ngươi có phải nên đi qua giúp đỡ chủ tử đang bận rộn hay không?" Mặc Tĩnh Hiên hơi mím môi, quái dị nhìn Kính Tâm.

"Nô tỳ hữu tâm vô lực, vậy không biết Thập Tứ Vương Gia tại sao không đi nhờ Vương Gia mở miệng?"

"Khụ, kỳ thật Bản Vương cũng là hữu tâm vô lực."

Sau đó, hai người lần nữa trầm mặc.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro