Chương 67: Yếu đuối là một dạng tự vệ(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  * Mọi cmt, bình chọn của các bạn là động lực rất lớn để mình edit nhanh hơn ^^. Rất cám ơn đã đọc bản edit của mình :D.  

"Đàn Nhi tham kiến Vương Gia." Khúc Đàn Nhi đi đến giữa phòng liền dừng bước lại, hơi hướng Mặc Liên Thành phúc thân, ánh mắt chuyển tới Mặc Tĩnh Hiên đang ngồi bên cạnh, muốn mở miệng, nhưng lại không biết nên xưng hô như thế nào, nhất thời cũng không dễ nói ra.

"Thì ra là Bát tẩu a, ta đứng thứ mười bốn - Mặc Tĩnh Hiên, Bát tẩu gọi ta Thập tứ là được rồi." Mặc Tĩnh Hiên sang sảng cười một tiếng, ngược lại cũng không lộ vẻ xa lạ. Từ cái liếc mắt vừa rồi của nàng, hắn cũng biết nàng đang nghi hoặc.

"Thì ra là thập tứ đệ, Đàn Nhi đột nhiên qua đây, không biết có phải đã quấy rầy chuyện của Vương gia chăng?" Khúc Đàn Nhi cười nhẹ, ánh mắt quay lại Mặc Liên Thành, có chút lo lắng hỏi.

"Bát tẩu quá lo, kỳ thật ta và Bát ca cũng không có nói gì, chỉ là tùy tiện nói chuyện phím. Tất nhiên nếu Bát tẩu đã đến, vậy không bằng cũng ngồi xuống cùng nhau tâm sự đi." Mặc Tĩnh Hiên tùy ý cười.

"Đàn Nhi không dám, Đàn Nhi chỉ là một phụ nữ ở khuê phòng, không dám tham dự chuyện của nam nhân, phụ thân có dạy chuyện của Vương gia không phải chuyện Đàn Nhi nên hỏi, mà cũng không thể hỏi."

"Cái kia. . ." Mặc Tĩnh Hiên khóe miệng giật một cái, quái dị nhìn chằm chằm vào Khúc Đàn Nhi nhìn.

Mà Mặc Liên Thành ngồi trước thư án thủy chung ngậm miệng, ánh mắt thỉnh thoảng sẽ quét về Khúc Đàn Nhi, nhưng cũng chỉ thoáng qua, không có dừng lại chút nào.

"Vương Gia có lẽ còn chưa ăn sáng, Đàn Nhi mang chút điểm tâm qua đây, không bằng xin Vương Gia trước tiên dùng một chút. Nếu như không có việc gì, Đàn Nhi sẽ không quấy rầy, nếu là có Vương gia chỉ cần nói nha hoàn thông báo một tiếng, Đàn Nhi lập tức đến ngay."" Khúc Đàn Nhi đi đến trước trước thư án, để khay xuống, khẽ cúi đầu, dáng dấp dịu dàng ngoan ngoãn.

Nói xong, cũng không đợi Mặc Liên Thành trả lời, đã trực tiếp quay người, từ chỗ nào tiến vào thì cũng từ chỗ đó hướng ra.

"Bát tẩu không ở lại được sao?" Mặc Tĩnh Hiên bộ mặt vẫn là hơi bất ngờ, thật sự là hoài nghi những gì bản thân chứng kiến.

"Không, Đàn Nhi biết rõ, Thư Phòng trọng địa, không phải là nơi Đàn Nhi có thể ở, cho nên... "

"Nếu đã đến, vậy thì ở lại đây đi." Mặc Liên Thành không nhanh không chậm mở miệng, đầu khẽ nâng, ánh mắt nhìn chăm chú sau lưng Khúc Đàn Nhi, rõ ràng là vừa nói đã thấy, nàng là bởi vì câu nói này của hắn mà thân thể rơi vào tình huống cứng đơ. 

"Vâng." Khúc Đàn Nhi đối diện cửa ra vào, khóe miệt giật giật.

Sau một khắc, thời điểm nàng chuyển người quay lại, tất cả khôi phục nguyên trạng ban đầu.

Sau đó. . .

"Vậy không biết Đàn Nhi nên ngồi ở đâu đây?"

"Bí bách quá." Mặc Tĩnh Hiên bất thình lình toát ra một câu, chỉ là nói trong hơi thở, làm người ta không nghe được rõ ràng.
"Thập Tứ Đệ đang nói gì?" Khúc Đàn Nhi nghi ngờ nhìn Mặc Tĩnh Hiên.

"Ta nói là, trà này thơm quá, thật lâu không uống qua trà tốt như vậy."

"Ồ, vậy thì Thập Tứ Đệ uống nhiều một chút đi."

"Được." Mặc Tĩnh Hiên nghe xong, khóe miệng càng co rút đến lợi hại.

"Qua đây thay Bản Vương mài mực." Mặc Liên Thành nhạt quét mắt tới Khúc Đàn Nhi, đầu tiếp tục cúi thấp, chậm rãi vẽ lấy bức họa của mình.

"Vâng." Khúc Đàn Nhi khẽ mỉm cười, nhẹ giọng trả lời. Dáng vẻ thê tử tiêu chuẩn tốt, cho dù là âm thanh hay tư thái, tất cả đều diễn đến hoàn mỹ vô cùng. Khiến nàng không khỏi cảm thấy tiếc cho bản thân, xem ra nàng quả thật là có thiên phú diễn kịch, thật sự hối hận lúc đầu đã sai lầm không đi đăng ký làm diễn viên.

Sau đó cúi đầu chậm rãi đi qua, liếc nhìn tình huống trên bàn, cũng không hỏi thêm nữa, trực tiếp cầm thanh mực cọ xát vào nghiên mực mà mài.

Một vòng, hai vòng, ba vòng. . .

Mỗi lần mài xong mấy cái, ánh mắt lại liếc nhìn bức chân dung trước mặt Mặc Liên Thành.

"Bát tẩu, bình thường đều bận rộn làm gì?" Mặc Tĩnh Hiên tựa như lơ đãng hỏi.

"Không dám nói là bận rộn, ngược lại chỉ là thời gian nhàn rỗi thì xem nữ thư, rồi đọc ngũ giới, ngẫu nhiên còn thưởng hoa hay là học vài cái thêu thùa" Khúc Đàn Nhi suy nghĩ một chút, nhàn nhạt trả lời.

"Ồ, thì ra thói quen của Bát tẩu thật đa dạng." Mặc Tĩnh Hiên nói xong, lại trầm mặc. Đối với loại hình thức hỏi gì đáp nấy này thật không chịu được. Càng không chịu được Khúc Đàn Nhi kia hễ mở miệng thì là ngữ khí hay là thái độ đều tỏ ra quá mức cẩn thận từng li từng tí.

"Vương Gia ưa thích vẽ tranh sao?" Khúc Đàn Nhi nhẹ giọng hỏi, kỳ thật nàng muốn nói là Ô vâng, vẽ xong rồi a, vậy thì nàng nên trở về phải không.

"Ừh."

"Vương Gia ưa thích vẽ loại tranh gì?" Nàng không quan tâm hắn thích vẽ cái gì, không hứng thú đứng một bên nhìn hắn vẽ chút nào. Hắn ngồi vẽ tranh không mệt, nàng ngại phải mệt mỏi duy trì đôi mắt yêu thương đứng nhìn. 

"Cái gì cũng vẽ."

"Cái tranh kia Vương gia vẽ hẳn là cũng không còn kém bao nhiêu nữa, hay là dừng lại ăn chút gì rồi vẽ tiếp."

"Không cần."

"Vương Gia có lẽ khát nước a, không bằng trước tiên uống chén trà."

"Không cần."

"Vương Gia ngồi cũng nên mệt mỏi a, vậy không bằng nghỉ một lát."

"Không mệt."

"Vậy thì. . . Thập Tứ Đệ, hình như nước trà đệ đổ quá đầy rồi?" Khúc Đàn Nhi nói đến một nửa, mà quay đầu một cái, lại nhìn thấy cặp mắt thất thần của Mặc Tĩnh Hiên, miệng há hốc, một bên lấy trà, một bên nhìn xem bọn hắn bên này. Ngay cả châm nước trà tràn đầy ra ngoài cũng không phát hiện.

"Ách, nha." Mặc Tĩnh Hiên giật mình, lập tức lấy lại tinh thần, bỏ ấm trà xuống.

"Vương. . ."

"Khởi bẩm Vương Gia, Vân phu nhân đến."

Khúc Đàn Nhi nói được nửa câu thì bị âm thanh thông báo truyền từ phía cửa chèn mất.

"Ừh, để nàng đi vào." Mặc Liên Thành quét mắt qua Khúc Đàn Nhi, ánh mắt chuyển hướng đến phía cửa, chỉ là nhàn nhạt nhìn một vòng, cũng không để ý tới.

Edit: Lily073

Không bao lâu, một vị nữ tử trẻ tuổi ngoài cửa đi vào, trang điểm mỹ lệ, dáng người bốc lửa. Mỗi một bước đi, vòng eo như đong đưa theo gió, mà ý cười hiện ra trên gương mặt ngọt ngào đến nổi muốn vắt ra nước.

"Ưu Liên tham kiến Vương Gia, tham kiến Thập Tứ Vương Gia." Vân Ưu Liên đi vào Thư Phòng, hơi phúc thân, hướng Mặc Liên Thành cùng Mặc Tĩnh Hiên thỉnh an, ánh mắt chuyển qua Khúc Đàn Nhi, trong mắt lóe lên một tia âm tàn, nhưng ngay lúc đó thấp đầu xuống đem ánh mắt này ẩn đi.

"Có việc gì?" Mặc Liên Thành không ngẩng đầu, nhàn nhạt hỏi.

"Bẩm Vương Gia, thiếp thân mấy ngày nay đều chưa từng thấy qua Vương Gia, trong lòng nhung nhớ, cho nên hôm nay thiếp thân không mời mà tới, mong rằng Vương Gia chớ trách." Vân Ưu Liên ung dung cười một tiếng, lắc lắc vòng eo đi qua phía bên cạnh Mặc Liên Thành.

". . ." Khúc Đàn Nhi mở to mắt, khó tin nhìn cử động của Vân Ưu Liên. Từng biến hóa của biểu tình trên mặt nàng đều nhìn thật kỹ, không muốn bỏ sót cái nào.
Ôi chao, nữ nhân này, điệu bộ này . . . cái vòng eo kia, đã sắp bị vặn gãy rồi, còn đong đưa nữa? 

Nữ nhân này, đẹp thì có đẹp, nhưng nét đẹp quá dung tục, cả đến nụ cười cũng quá giả tạo làm người ta cảm thấy chướng mắt. Nếu như không phải vừa nãy ngoài cửa hô danh hiệu Vân phu nhân, nàng thật sự hoài nghi Vân Ưu Liên là từ kỷ viện nào đó đi ra.

"Ừh." Mặc Liên Thành cười nhạt một tiếng, mặc kệ câu trả lời là cái gì, thái độ mãi mãi tỏ vẻ bình bình đạm đạm, cho dù là trả lời, cũng kiệm lời đến hết mức có thể.

"Vương Gia, ngài còn chưa ăn sáng a?" Vân Ưu Liên lắc lắc vòng eo đi đến bên cạnh Mặc Liên Thành, ánh mắt khi nhìn đến điểm tâm bày biện trên bàn thì lộ ra vẻ chán ghét trên mặt: "A... Vương gia, ngài không thể ăn sáng bằng những thứ này a, cũng may thần thiếp đã sớm tự tay chuẩn bị cháo bách hợp cho ngài. Ngài nếm thử xem có hợp khẩu vị không a." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro