Chương 66: Cẩn thận lời nói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  * Mọi cmt, đánh giá của các bạn là động lực rất lớn để mình edit nhanh hơn ^^. Rất cám ơn đã đọc bản edit của mình.  

"Xem ra là muội muội đã trách oan Vương Phi ngài, muội muội đây. . ." Y Hương Nùng nói xong, bất thình lình nước mắt cũng nhanh muốn trào ra.


"Nếu như ngươi đã cảm thấy dễ uống, bên trong phòng ta vẫn còn một nhánh sâm nữa, ta cũng không thích uống, chi bằng ngươi cứ cầm về mà dùng."

"Vậy muội chỉ còn cách cảm tạ ý tốt của ngài." Y Hương Nùng vui vẻ, tức giậncũng bay mất bảy tám phần.
"Kính Tâm, lát nữa đem nhánh sâm kia đưa qua chỗ Y phu nhân."

"Vâng." Kính Tâm trả lời.

"Vương Phi tỷ tỷ, trong viện của muội muội còn có chút việc, vạy không quấy rầy tỷ tỷ nghỉ ngơi nữa, muội muội xin phép cáo lui trước." Y Hương Nùng đã đi tới nước này, cũng không tiện nói thêm gì nữa, đứng dậy đến cúi đầu trước mặt Khúc Đàn Nhi rồi đi ra hướng cửa ra vào.

"Ồ, tốt, vậy ngươi đi thong thả." Khúc Đàn Nhi gảy nhẹ lông mày, cười nhạt mà nhìn bóng lưng Y Hương Nùng. Nàng còn tưởng rằng Y Hương Nùng đến, sẽ làm ra chuyện lớn gì, kết quả. . . Còn không so bằng một nhánh sâm.

Tại sao lại đến mức phải lãng phí 1 nhánh sâm? Không phải Khúc Đàn Nhi sợ họ Y kia, bất quá cũng là vì nàng không muốn nha hoàn muốn tìm cái chết kia bị làm khó. Nếu họ Y ở đây rước sỉ nhục, khi trở về mọi tội lỗi cũng sẽ trút lên đầu nha hoàn kia.

Buổi sáng sớm ngày thứ hai.

Khúc Đàn Nhi chậm chạp từ trong phòng bước ra không bao lâu. Quản gia liền chạy một đường đến báo tin. Mà tin tức đó chấn động đến nỗi, làm mọi người hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không? Nếu không. . .

"Bẩm Vương Phi, những gì ngày vừa nghe được không sai chút nào a." Quản gia cung kính trả lời.

"Không thể nào, lỗ tai ta không có vấn đề, ngươi nói cũng không có vấn đề, vậy rốt cục là chỗ nào có vấn đề?" Khúc Đàn Nhi hoài nghi nhìn chằm chằm quản gia, thật sự là hoài nghi tính chân thực bên trong lời nói của hắn. Cho dù là nàng không được sủng ái thế nào, hơn nữa nơi của nàng còn vô cùng vắng vẻ, nhưng cũng không đến mức người ta thích là có thể dám đùa bỡn nàng được.

"Bẩm Vương Phi, chuyện ngài vừa nghe quả thật như thế, tiểu nhân. . ."

"Ngươi chờ một chút, nha hoàn trong phủ không đủ người sao?" Khúc Đàn Nhi cắt ngang lời nói của quản gia, từng chút từng chút phân tích cho hắn thấy chuyện này không có khả năng. Nha, nàng dám khẳng định Mặc Liên Thành là cố ý, lại thêm nhìn nàng không vừa mắt nên mới có cái quyết định kia.

"Bẩm Vương phi, nhân số nha hoàn trong phủ đủ nhiều."

"Vậy thì nha hoàn phục vụ Vương gia không làm hắn vừa ý?"

"Bẩm Vương phi, nha hoàn trong phủ đều đã qua tuyển chọn tỷ mỹ."

" Vậy thì chính là ta đã từng đắc tội với hắn nên hắn muốn trả thù?" Không có khả năng, nàng dù có đi đắc tội với ông trời cũng tuyệt đối không nghĩ đến chuyện đi đắc tội với nam nhân kia, nhưng hiện tại, cái này rốt cuộc là tính làm gì? Muốn nàng đi hầu hạ Mặc Liên Thành?

Mỗi ngày mang đồ ăn sáng qua cho hắn? Cái này là do hắn quá rãnh rỗi hay thấy nàng quá nhàm chán?

Thật đáng buồn là nàng có thể nói không sao?

"Bẩm Vương phi...cái này... tiểu nhân không rõ..." Quản gia khẽ cúi đầu, không nhìn vào mắt Khúc Đàn Nhi, thế nhưng cũng không bỏ qua tia tức giận trong mắt nàng.

"Quản gia, ta có thể không đi không?" Khúc Đàn Nhi ai oán hỏi.

"Bẩm Vương phi, đồ ăn sáng của Vương gia đã được tiểu nhân chuẩn bị tốt, chỉ cần đợi Vương phi đến, hơn nữa Vương gia cũng đang chờ ngài qua hầu hạ." Quản gia trả lời.

"Vương Gia hiện đang ở đâu?" Khúc Đàn Nhi cắn răng một cái, âm hiểm trừng mắt nhìn nha hoàn đang bưng đồ vật phía sau lưng quản gia.

"Vương Gia ở tại Thư Phòng."

Khúc Đàn Nhi không hỏi thêm nhiều nữa, nhận lấy cái khay trong tay nha hoàn xong liền hướng đến Thư phòng của Mặc Liên Thành đi qua. Quản gia vốn cũng muốn đi cùng nhưng nàng lại không cho hắn đi theo. Chỉ để Kính Tâm đi cùng mình đến đó.

Mà ở một nơi khác, trong thư phòng. Mặc Liên Thành đang ngồi ở trước thư á, tay khẽ động vẽ vẽ cái gì đó. Còn Mặc Tĩnh Hiên đang ngồi ở vị trí phía bên dưới.

Edit: Lily073

"Bát ca, ta vẫn không hiểu tại sao huynh lại để Bát tẩu ở cạnh?" Mặc Tĩnh Hiên đối với quyết định này của Mặc Liên Thành không thể lý giải nổi.

"Bát ca, ta cái này không biết, ngươi tại sao phải đem Bát tẩu thả ở bên người?" Mặc Tĩnh Hiên đối với Mặc Liên Thành quyết định này không thể lý giải.

"Tại sao không thể?" Mặc Liên Thành cười nhạt, không ngẩng đầu, tay cũng không dừng lại. Lúc đầu khi Mặc Tĩnh Hiên đến cũng chỉ khẽ nâng mài một chút thì không để ý tới hắn nữa.

"Nhưng không phải Bát ca không tin nàng sao? Hơn nữa Bát tẩu lại là nữ nhân từ Khúc phủ đi ra, huynh đừng quên Khúc đại tiểu thư là phi tử của Đại hoàng huynh. Nếu nàng thật sự là do bọn hắn phái tới, như vậy há không phải là rất phiền phức sao?"

"Ồ, đúng thật.

"Bát ca, đệ đang rất nghiêm túc, huynh..."

"Ta cũng đang nghiêm túc.:

"Vậy sao huynh còn muốn làm như thế?"

"Không làm như vậy thì đệ nói ta nên làm thế nào?" Mặc Liên Thành cười nhạt một tiếng, đối với sự nghi hoặc của Mặc Tĩnh Hiên cũng không lập tức giải đáp, ngược lại muốn để hắn suy đoán theo ý của mình.

"Nếu như đổi lại là đệ, vậy đệ sẽ để nàng cách mình xa một chút, cho nàng mãi mãi cũng không có cơ hội tiếp cận bên cạnh mình. Chỗ ở của nàng có thể an bày ở bao xa thì sẽ để bao xa, tránh cho nhìn thấy lại làm trong lòng cảm thấy phiền. Biết rõ nàng không có ý tốt gả đến, ta cũng không có đạo đức tốt như vậy mỗi ngày đều có thể cười với nàng." Mặc Tĩnh Hiên trực tiếp nói ra những lời ở trong lòng, dùng một hơi thở mà nói hết suy nghĩ của mình.

"Xem ra thành kiến ngươi đối với nàng quả thực rất sâu."

"Chẳng lẽ thành kiến của Bát ca đối với nàng ta không sâu sao?"
"Ồ, làm sao đệ biết?"

"Nếu không phải Bát ca chán ghét nàng, vàon đêm tân hôn há có thể để tân nương phòng không gối chiếc, hơn nữa từ trước đến nay cũng không hề triệu nàng thị tẩm, càng không có bước tới Tuyết viện, đối với nàng cũng chẳng quan tâm. Chẳng lẽ cái này không thể nói rõ tâm tư của Bát ca sao?"

"Hửm... Đối với chuyện này của ta đệ rất hiểu sao?" Mặc Liên Thành cười đến lạnh nhạt, đối với những chuyện Mặc Tĩnh Hiên nói tới đều không phản đối. Bởi vì những gì hắn nói, từ bên ngoài nhìn vào quả thật chuyện nào cũng không sai.

"Không phải ta rất hiểu. Mà là chuyện này trong Kinh thành không ai không biết, không ai không hiểu. Người ngoài đang đồn rằng Bát ca chẳng những không thích nàng, mà còn sắp biếm nàng vào lãnh cung."

"Cẩn thận lời nói, đừng để người khác nắm được đuôi."

"Sợ gì chứ, dù sao vị trí của Phụ vương sớm muộn gì cũng truyền lại cho huynh. Đại hoàng huynh tuy là trưởng tử nhưng hắn lại không có tài trị quốc, Nhị hoàng huynh tính tình quá mức lạnh lùng cũng không thích hợp. Nói tới nói lui cũng chỉ có Bát ca là thích hợp nhất.

"Sợ cái gì, dù sao Phụ Vương vị trí sớm muộn gì đều là muốn truyền cho ngươi, Đại Vương huynh mặc dù là trưởng tử, nhưng hắn lại không có trị quốc bản sự, Nhị vương huynh tính tình quá mức âm lãnh, cũng không thích hợp, nói tới nói lui, hay là Bát ca thích hợp nhất."

"Những lời này về sau tốt nhất là đừng nói ra, nếu như đệ không muốn lấy lời nói hại chết ta." Lông mài Mặc Liên Thành gẩy nhẹ, ánh mắt rơi trên giấy vẽ, khẽ cau mày, tựa như đối với đồ vật vẽ ra không mấy hài lòng.

"Được, đệ biết, nhưng đệ vẫn không hiểu, Bát ca tại sao không phải. . ."

"Tất nhiên nếu để nàng ở những nơi ta không thể nhìn thấy ý đồ của nàng, chi bằng để nàng ngây ngốc ở bên người, từng giờ từng khắc quan sát hành động của nàng. Cái này gọi là biết người biết ta. Có còn nhớ ta từng kể với đệ chuyện một nữ nhân muốn leo tường chạy trốn hay không."

"Bát ca, huynh sẽ không nói người đó. . ." Mặc Tĩnh Hiên giật mình, khó tin nhìn hắn.

"Thời gian trôi qua quá nhàm chán, luôn luôn phải tìm một chuyện gì đó để cho mình bận rộn."

"Vương Phi đến."

Bất thình lình, cửa ra vào vang lên một âm thanh. Vừa dứt tiếng, một khắc sau cửa thư phòng đang đóng liền bị người ta đẩy ra. Khúc Đàn Nhi bưng một khay đồ đi tới, theo sau bước vào còn có Kính Tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro