Chương 70: Yếu đuối là một dạng tự vệ(4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   * Mọi cmt, bình chọn của các bạn là động lực rất lớn để mình edit nhanh hơn ^^. Rất cám ơn đã đọc bản edit của mình :D.

"Vâng, ngươi nói phải, ta mặc dù là Vương Phi, nhưng ta biết ta không được sủng ái." Khúc Đàn Nhi khẽ cúi đầu, nhẹ giọng trả lời, tư thái thỉnh giáo tiêu chuẩn

"Mọi người nếu đều ở trong một cái Vương phủ, vậy sẽ phải hòa thuận mà chung sống, không nên ỷ vào bản thân là Vương phi mà muốn làm gì thì làm. Dù nói thế nào, Vương gia cũng phải có một mình ngươi, mà ngươi cũng không thể độc chiếm Vương gia. Cho dù ta đồng ý, các tỷ muội khác trong Vương phủ cũng không chấp nhận."

"Vâng, ngươi nói phải." Khúc Đàn Nhi gật gật đầu, nghe thuyết giảng nghiêm túc hết mức có thể. Nhưng mà, con mắt nào của Vân Ưu Liên nhìn thấ nàng ỷ vào thân phận Vương phi tác quai tác quái? Nếu quả thật có người làm như vậy, thì Vân Ưu Liên nàng ta chính là một đại diện tiêu biểu.

Dù cho có mang Mặc Liên Thành đến tặng cho bà đây, bà cũng ngại nhìn thấy hắn là phát mệt.

"Nếu đã không được sủng ái, cũng không nên muốn chiếm lấy vị trí Vương phi không buông. Ngươi tốt nhất là không nên bất chấp cố ngồi lên đó, cẩn thận ngồi quá cao...ngã xuống sẽ chết người." 

"Ý ngươi là muốn ta từ bỏ?" Khúc Đàn Nhi sững sờ ngẩng đầu nhìn nàng.

"Làm sao, không nỡ à? Ngươi cho rằng mình có thể ngồi trên cái vị trí Vương phi này lâu dài sao? Sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta đẩy xuống, đến lúc đó ngươi sẽ càng chết càng thê thảm hơn."

"Vậy làm sao bây giờ?" Khúc Đàn Nhi hoảng sợ hỏi.

"Cũng không khó, chỉ cần ngươi nói với Vương gia ngươi không muốn làm Vương phi nữa, để ngài bỏ ngươi, thả ngươi ra khỏi phủ,. Không phải mọi chuyện sẽ đơn giản sao?,"

"Nhưng mà. . ."

"Nhưng mà cái gì, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Nếu thức thời thì mau cút ra khỏi Bát vương phủ, nếu không ngươi cũng sẽ không được ăn ngon ngủ yên" Vân Ưu Liên hung tợn trợn mắt lên.

"Ồ, cái đó ta biết." Khúc Đàn Nhi cúi đầu xuống, nhẹ giọng đáp lời.

Sự thật, với sự hiểu biết của nàng, chính xác mà nói nữ nhân này muốn đuổi người cũng không cần phải trắng trợn như vậy a. Tốt xấu trên danh nghĩa nàng cũng xem là Vương phi nha, quá phạm thượng, bất phân tôn ti.

"Vân phu nhân, cô đừng hù dọa chủ tử nhà ta như vậy. Hơn nữa, Vương Gia cũng không nói không cần chủ tử nhà ta nữa, cô sao có thể. . ." Kính Tâm đột nhiên cũng học theo điệu bộ của Khúc Đàn Nhi, đến ngữ khí cũng làm giống đến bảy tám phần, đúng tiêu chuẩn nhu nhược, muốn ăn hiếp liền ăn hiếp. Đồng thời tại thời khắc Vân Ưu Liên không để ý, nháy mắt ra hiệu cho Khúc Đàn Nhi rằng trong góc tối kia còn có vài người đang xem kịch.
"Im miệng, ngươi là cái thá gì? Nơi này có chỗ cho ngươi lên tiếng sao? Cút đi, đừng để ta mất hứng? Ta. . ."

"Vân phu nhân tha mạng, mỗi câu nô tỳ nói đều là sự thật, kính xin Vân phu nhân đừng làm khó chủ tửnhà ta ." Kính Tâm nói trước một câu để Vân Ưu Liên cắt ngang, sau đó, đợi khi nàng ta mở miệng nói được một nữa cũng lập tức cố ý cướp lời nàng ta một chút. 

"Tiện tỳ đáng chết, xem ta đánh chết ngươi không."

"Không được đánh Kính Tâm! Ta sẽ không tranh giành Vương gia với ngươi, ngươi thích thì cứ giữ lấy." Khúc Đàn Nhi nhanh chóng kéo Kính Tâm ra phía sau đi, lại một mặt e ngại nhìn Vân Ưu Liên. Ói máu thật, cái tuồng kịch này quả nhiên không phải muốn diễn là diễn. Nghĩ đến những diễn viên diễn những vở bi thương khổ nhục kia, bây giờ nàng tự mình trải nghiệm cái loại cảm giác đó, thật đúng là đáng thương dùm các nàng.

"Tốt nhất là như vậy, nếu không, các ngươi cứ chờ xem." Vân Ưu Liên hung hăng trừng mắt Kính Tâm, ánh mắt chuyển qua Khúc Đàn Nhi cũng không có chỗ nào tốt hơn.

Đi thong thả, không tiễn. . .

Khúc Đàn Nhi động động bờ môi, chỉ là dùng môi mấp máy nói với bóng lưng Vân Ưu Liên.

"Bát tẩu tại sao phải sợ Vân phu nhân đó như thế?" Mặc Tĩnh Hiên nhàn nhạt từ phía sau cây đi ra, cười nhạt mà nhìn Khúc Đàn Nhi.

Khúc Đàn Nhi vẫn chưa trả lời, một nữ tử khác đã tức giận mở miệng.

"Nếu không, ngài còn muốn Đàn Nhi đứng ra chửi tay đôi với người đó sao?" Tô Nguyệt Lạp mặc một bộ váy xanh thêu hoa cẩm tú, chậm rãi đi ra. Có một loại dáng vẻ lười biếng của một thục nữ yêu kiều. Nàng ta cũng trông thấy một màn vừa rồi, trên gương mặt tinh xảo đã hơi xuất hiện chút khó coi. Bắt gặp ánh mắt tự nhiên hào phóng của Thập tứ Vương gia, có lẽ hai người đã gặp nhau từ sớm, bất quá đối với hắn cũng không có trông mong sẽ xuất hiện chuyện tốt đẹp gì.
"A, ngươi là ai?" Mặc Tĩnh Hiên vừa thấy Tô Nguyệt Lạp, con mắt sáng lên rất  rõ ràng.

"Những nhân vật nhỏ như chúng ta, tốt nhất không nên để Thập tứ  Vương gia phải bận lòng." Đôi mắt đẹp của Tô Nguyệt Lạp nhàn nhạt liếc nhìn Mặc Tĩnh Hiên, bình thản trả lời.

"Cũng khó nói lắm. không chừng ta thật sự xem trọng nhà ngươi."

"Tạ Vương gia, tiểu nữ không nhận nổi."

"Tô Nguyệt Lạp là tỷ muội tốt của ta, nàng ta không phải nha hoàn." Khúc Đàn Nhi không nhanh không chậm đưa lời nói của mình vào cuộc trò chuyện của bọn họ. Đối với cách bọn họ nói chuyện qua lại, ngược lại là nhìn thấy thú vị.

Rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, không có nghĩ đến, hai người đã ăn ý như vậy.

"Đàn Nhi, ngươi nói với ngài ấy những thứ này làm gì?" Tô Nguyệt Lạp bất mãn.

"Tại sao không thể nói cho ta biết."

"Thôi được rồi, các người không cần ta một câu mi một câu, không biết phải chăng Thập Tứ Vương Gia tìm Đàn Nhi có việc?" Khúc Đàn Nhi bất đắc dĩ kéo Tô Nguyệt Lạp một cái, không cho nàng nói thêm điều gì nữa.

Tô Nguyệt Lạp mặc dù bất mãn, nhưng vẫn im miệng.

"Đến xem trò vui ah, bất quá, Bát tẩu, tẩu thật là phải nhìn thoáng một chút, đừng để người ta lừa. Nàng ta bảo tẩu bỏ đi, tẩu cũng nghe theo mà bỏ đi sao?" Mặc Tĩnh Hiên nhún vai, ngược lại cũng không dài dòng, trực tiếp nói rõ ý đồ của mình.

"Nàng đã muốn như vậy, thì ta cho, có cái gì không đúng sao?" Khúc Đàn Nhi có chút nghi hoặc.

"Không thể nào, chẳng lẽ Bát tẩu không muốn làm cái Vương Phi này?"

"Ta không muốn." Chính xác, nếu như có thể lựa chọn, nàng tuyệt đối sẽ không tiến tới nơi này.

"Vậy thì Bát tẩu tại sao phải gả cho Bát ca?" Mặc Tĩnh Hiên càng không hiểu.

"Hắn muốn cưới, phụ thân đại nhân muốn ép, vậy nên ta gả."

"Nếu như Bát ca thật nói muốn bỏ tẩu, tẩu sẽ không phải không nói hai lời liền cuốn gói ra đi chứ?"

"A, điều đó ngược lại là thật, Đàn Nhi sẽ cảm tạ Vương Gia khai ân." Nếu quả thật có chuyện tốt như vậy. Bất quá, thời điểm ra đi, nàng ngược lại sẽ tìm Mặc Liên Thành tìm chút phí bồi thường thanh xuân. . . Ví dụ như kêu hắn đem cái giường lớn trong phòng kia đưa cho nàng là được rồi.

"Bát tẩu sao có thể nói dễ như đó là chuyện của người khác vậy?"

"Vậy thì Thập Tứ Vương Gia nói, ta nên nói như thế nào?" Khúc Đàn Nhi tốt tính lại tiếp tục cùng hắn dây dưa.

"Bát tẩu, một người suốt ngày đóng kịch, có mệt mỏi không?" Mặc Tĩnh Hiên như có điều suy nghĩ quan sát nàng.

"Đệ thử một chút thì biết." Mệt mỏi? Nàng nhất định là mệt đến muốn chết.

Chỉ là . . . chờ một chút, hắn hỏi câu này là có ý gì?

"Nhưng ta lại thấy Bát tẩu đóng kịch ngược lại dường như rất vui, một chút cảm giác mệt mỏi cũng không có. Kỳ thật nếu đem sức lực nhịn cười điên cuồng khi nãy của tẩu để đối phó với nữ nhân kia, ta xem ra, nàng chưa chắc có thể đấu thắng được tẩu." Mặc Tĩnh Hiên trầm tư, tựa như cũng tưởng tượng ra tình huống đang nói.

". . ." Khúc Đàn Nhi hơi híp mắt, hoài nghi quan sát hắn.

Sức lực nhịn cười điên cuồng?

Đáng chết, vậy mà để hắn nhìn thấy.

"Nhất định là Thập Tứ Vương Gia khi nãy nhìn nhầm, Đàn Nhi làm sao lại có thể cười điên cuồng như thế đây."

Mặc Tĩnh Hiên bật cười, "Ha ha! Ta bây giờ phát hiện, ta là càng ngày càng ưa thích Bát tẩu đây, nói chuyện với tẩu, so với các nữ nhân khác cũng thoải mái hơn nhiều, nếu như tẩu không phải người của Khúc gia, vậy thì quá tốt. Đáng tiếc. . . Bất quá cũng không quan hệ, chỉ cần Bát tẩu lòng hướng về Bát ca, như vậy là được rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro