Chương 71: Tương lai, sẽ chỉ sủng một người là ngươi(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Mọi cmt, bình chọn của các bạn là động lực rất lớn để mình edit nhanh hơn ^^. Rất cám ơn đã đọc bản edit của mình :D.

"Không tốt a, ta cảm thấy cái dạng này mới tương đối tốt một chút." Khúc Đàn Nhi lắc đầu, cũng đúng là không muốn giả bộ tiếp nữa. Lại sợ nếu tiếp tục giả bộ, các giác quan của nàng cũng sẽ thoái hóa theo.

Mặc Tĩnh Hiên nói: "Bát tẩu, nếu như ta là Bát ca, ta nhất định sẽ thích tẩu."

"Nhưng vấn đề là ngươi không phải hắn." Nàng tức giận mà trả lời.

"Yên tâm đi. Ta dám nói, Bát ca hẳn cũng sẽ thích tẩu, thậm chí. . . sẽ chỉ sủng một người là tẩu." Mặc Tĩnh Hiên mắt sáng lóe lên, bất thình lình nói ra câu khẳng định này.

"Không cần, ta sợ ta sẽ không chịu đựng nổi." Còn nói gì tới chuyện được Mặc Liên Thành yêu thích sao? Nàng không ngại mạng sống mình quá dài đâu. Hơn nữa bộ dáng các nữ nhân trong phủ này nhìn nàng, còn thiếu điều chạy tới ăn tươi nuốt sống mà thôi. Nếu nàng còn dám cướp đoạt Vương gia của họ, tranh giành tình cảm, như vậy nàng há không phải chết càng thê thảm sao?
Sau khi nói xong, cũng không đợi Mặc Tĩnh Hiên mở miệng, xoay người một cái, liền hướng trở về phía Tuyết Viện bước đi.

Mặc Tĩnh Hiên tiếp tục ồn ào: "Vậy thì, Bát tẩu không ngại ta lúc rảnh rỗi thường đến Tuyết Viện ngồi lại một chút chứ."

"Tùy ngươi." Khúc Đàn Nhi không quay đầu lại, chỉ là khoát khoát tay với người phía sau, tiếp tục cất bước đi về phía trước.
Lúc này, Tô Nguyệt Lạp kỳ quái hỏi: "Đàn Nhi, cô làm sao lại đáp ứng hắn? Hắn dù sao cũng là Thập Tứ Vương Gia, hơn nữa nếu các người quá thân cận đối với cả hai đều không tốt. Nếu Vương gia biết, làm sao có thể giao phó với ngài ấy?" Tô Nguyệt Lạp không hiểu, nàng không phải nên tránh hiềm nghi sao.

"Chỉ sợ hắn là kẻ say không phải vì rượu."

"Vậy thì vì cái gì?" Kính Tâm cũng không hiểu.

"Nguyệt Lạp." Khúc Đàn Nhi cười nhạt, chỉ là gọi một tiếng tên của Tô Nguyệt Lạp.

"Làm sao?"

"Ý ta nói là, kẻ say kia là vì Nguyệt Lạp ngươi." Khúc Đàn Nhi bất đắc dĩ, Mặc Tĩnh Hiên đã làm đến rõ ràng như vậy, vậy mà người trong cuộc nào đó, hết lần này tới lần khác cũng không hiểu rõ tình hình.

"Ta? Làm sao có thể?"

"Làm sao không có khả năng, ngươi không nhìn thấy lúc hắn nhìn ngươi, mắt sáng lên như vậy, chỉ còn thiếu không viết lên mặt 4 chữ "vừa thấy đã yêu". Bất quá theo ta biết, Mặc Tĩnh Hiên người này cũng không có gì không tốt, tuy là không được sủng ái giống như các huynh đệ khác, cũng không có đại quyền trong tay nhưng nếu như là tìm kiếm hôn phu mà nói, đúng là người có thể cho ngươi hạnh phúc cả đời."

"Ta với hắn không có khả năng." Tô Nguyệt Lạp lạnh mặt. Dường như không muốn người khác đem nàng ta cùng Mặc Tĩnh Hiên kéo lại một chỗ.

"Tại sao?" Khúc Đàn Nhi không hiểu.

"Thứ ta muốn, hắn không thể cho ta."

"Nhưng nếu ngươi làm Thập tứ Vương phi của hắn, cũng như đã có được danh vọng và địa vị a."

"Ta là một dân nữ, có khả năng được làm Thập Tứ Vương Phi sao? Nhiều lắm cũng chỉ có thể làm một tiểu thiếp, hơn nữa ta cũng không muốn làm cái Vương Phi gì, ta chỉ muốn làm một nữ nhân có quyền thế không bị người ta khi dễ là được rồi."
". . ." Khúc Đàn Nhi nhìn nàng, không nói thêm lời nào, cùng nhau hướng về Tuyết Viện

Những điều Tô Nguyệt Lạp nói, đều là sự thật nàng không thể nào phản bác.

Một tiểu thiếp, cho dù lúc đầu được sủng ái. Một ngày nào đó cũng sẽ bị người khác thay thế, sau cùng kết cục cũng chỉ có thể trở thành một oán phụ nơi khuê phòng. Nàng và Tô Nguyệt Lạp rõ ràng là người của hai thế giới, tư tưởng không giống nhau, mục đích không giống nhau, nhưng vẫn cứ ở cùng một chỗ, vận mệnh thật sự làm cho người ta không thể nào đoán trước được.

Chuyện ở Thư phòng cứ như vậy trôi qua
Mấy ngày kế tiếp, Bát Vương Phủ gió êm sóng lặng.

Edit: Lily073

Chỉ là, thời gian càng êm đềm, sẽ càng làm cho người ta sinh ra ảo giác, không phải trước khi bão táp mưa sa, cũng là sóng yên biển lặng sao?
Hôm nay, khí trời rất tốt, ánh nắng ấm áp, hoa thơm cỏ lạ, chim hót véo von.

Sương Viện, sân nhỏ bên cạnh một cái đình nghỉ mát, tiếng đàn một đường khoan thai truyền ra, làm cho người ta cảm thấy, thoải mái, khoan khoái khi nghe thấy.

Tiếng đàn nơi đây thanh nhã sâu kín, âm thanh hình ảnh đều cực đẹp, đẹp đến mức khiến những con bướm chỉ cần bay qua tựa hồ đều sẽ lượn vòng nhảy múa theo giai điệu, khung cảnh đẹp đến nỗi làm người ta không nỡ dời bước.

Chỉ trừ. . .

Khúc Đàn Nhi nhúc nhích chân. Khi một chân đứng đã mỏi sẽ đem trọng lượng của thân thể chuyển qua chân còn lại, tiếp tục đứng. Đối với tiếng đàn đang ong ong bên tai trái kia, thật là nghiến răng nghiến lợi. Nàng tự nhận là không có tế bào âm nhạc, cũng không nghe ra cái đàn kia đánh lên khúc nhạc có ý nghĩa gì.

Nhưng nàng đối với loại tình huống này. . .nhếch môi, đôi bàn tay nắm chặt đến trắng bệch,cố gắng chịu đựng để tay không bất ngờ mất kiểm soát mà vung nắm đấm thẳng một đường đến sau lưng thứ làm cho nàng hận đến nghiến răng.

Bởi vì những ngày này, chỉ một mực làm đi làm lại mấy việc.

Ví dụ như sáng sớm sẽ mang đồ ăn sáng đến chỗ Mặc Liên Thành, vốn cho rằng như vậy là xong. Kết quả, hắn ngược lại tâm trạng rất tốt, vẽ tranh xong bất thình lình nói cảm thấy có hứng muốn đi đánh đàn gì đó. Hơn nữa cái hứng thú này còn mỗi ngày sau khi vẽ tranh xong đều đến một lần. Hắn ngồi xuống liền đánh đàn đến quên hết thời gian, còn muốn nàng đứng ở bên cạnh hắn thưởng thức. Nàng phải bị phạt đứng sao? Phạt đứng cũng được đi, cái tiếng đàn độc hại kia còn không ngừng tấn công vào 2 lỗ tai nàng.

"Bản Vương đánh đàn thế nào?" Mặc Liên Thành nhẹ vỗ về dây đàn, cười như không cười nhìn xem nàng.

"Rất tốt." Trừ vẽ tranh, đánh đàn, hắn còn có chuyện gì để làm mà không tốt?
Đúng tiêu chuẩn một thế tử Vương gia vui đùa sống qua ngày.
"Ngươi cảm thấy Bản Vương vẽ tranh tốt, hay là đánh đàn tốt?"

"Đều rất tốt." Tốt đến nỗi nàng muốn đập đầu vào tường, tên đàn ông này có nhanh kết thúc hay không, nàng sắp bị mệt chết.

"Làm sao vậy, ngươi thật giống như không thích ở cùng Bản Vương?" Mặc Liên Thành cười nhạt, nắm bắt chuẩn xác tia buồn bực vừa lóe lên trong mắt nàng, nửa phần không sót. Hắn lại chờ, đợi xem ngụy trang của nàng lúc nào có thể tháo xuống. Sao có thể liên tiếp mấy ngày vẫn chưa bộc phát, làm hắn không thể không nhìn nàng với con mắt khác.

"Đàn Nhi ngu dốt, không hiểu ý của Vương Gia ngày, kính xin Vương Gia chỉ rõ."

"Vậy. . . Ngươi cảm thấy ý Bản Vương là như thế nào?"

"Đàn Nhi không phải con giun trong bụng Vương Gia, dĩ nhiên không biết ý ngài muốn cái gì. Có thể Vương Gia mỗi ngày gọi Đàn Nhi cùng qua đây không chỉ là muốn Đàn Nhi nghe ngài đánh đàn." Tên nam nhân này, còn giả vờ?

Kết quả, nàng nên nhịn hay nói chính xác là phải nhịn.

Dù thế nào đi nữa, người ta cũng là Vương gia cao quý a.

"Nếu Bản Vương chỉ là muốn ngươi tới nghe đàn thì sao?" Mặc Liên Thành cười nhạt.

"Vậy thì....vậy thì Đàn Nhi cứ nghe a, Vương Gia đánh rất tốt." Khúc Đàn Nhi giả tạo cười một tiếng, khóe miệng giật nhẹ, cười đến quá gượng ép.

"Ồ, vậy sao?"

"Vâng."

"Khúc đại nhân bảo ngươi gả tới, dường như không chỉ là để ngươi đến giúp Bản Vương mài mực mà thôi, cũng nên nghe đàn một chút." Mặc Liên Thành như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn về hướng bên hồ, nhưng lúc thu ánh mắt trở về lại lộ ra sự thờ ơ.

"Đàn Nhi không hiểu ý Vương Gia." Khúc Đàn Nhi nhíu mày, hiện tại cuối cùng cũng rõ ràng Mặc Liên Thành là đến dò xét nàng, nàng còn thua thiệt làm cho bản thân quá mức phiền muộn.

"Ngươi rất hiểu, nếu không cũng sẽ không gả vào Bát Vương Phủ." Mặc Liên Thành cười đến lạnh nhạt, tựa như chỉ là đang đàm luận một câu chuyện không quan trọng. Nàng là người đầu tiên, bị hắn thử mấy ngày cũng không lộ ra nội tình. Là do nàng giấu quá tốt hay căn bản là do hắn đã nhìn lầm? (Ly: ôi ôi, bắt đầu lung lay rồi, trời ơi, hơn 70 chương rồi mới lung lay >"<)

"Vậy tại sao Vương gia lại cưới?" Khúc Đàn Nhi cũng cười nhạt tương tự, đã sớm ngờ tới sẽ có một ngày như vậy.

Mục đích của Khúc lão gia tử mức rõ ràng, người bên ngoài nhìn vào đều thấy. Sao Khúc Giang Lâm có thể mạo hiểm hết lần này tới lần khác, biết rõ không có khả năng, cho dù bể đầu, chảy máu cũng phải đem nàng gả ra ngoài.

Huống chi, bản thân nàng là một nhi nữ không được yêu thích trong Khúc phủ, có chết hay không cũng không quan trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro