Chương 72: Tương lai, sẽ chỉ sủng một người là ngươi(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc Liên Thành nói: "Cái này phải hỏi phụ thân đại nhân của ngươi, Khúc đại nhân làm sao lại không nói cho ngươi?"

"Ý Vương Gia là sẽ bỏ Đàn Nhi?" Con người nàng cũng có một ưu điểm, tuyệt đối sẽ không quấn chặt lấy nam nhân không thích mình.
"Ngươi cảm thấy Bản Vương sẽ thôi ngươi sao?" Mặc Liên Thành cười nhạt, cũng không quay đầu.

"Ta đã nói qua, ta không phải là con giun trong bụng ngươi, không đoán được ý của ngươi. Nhưng nếu ngươi thật sự muốn bỏ ta mà nói, dù sao cũng từng là vợ chồng. Mặc dù nói là danh không chính nhưng cũng là ngôn thuận a. Đã bỏ vợ thì dù sao cũng nên muốn đền bù tổn thất một chút." Khúc Đàn Nhi nói đến tâm bình khí hòa, còn gật gật đầu, tỏ vẻ rất hiểu ý tứ của hắn. Tâm tình nổi giận một chút cũng không có, nàng đã kỹ càng suy nghĩ đường lui cho bản thân.

Mặc Liên Thành ngưng động lông mày, hứng thú nói: "Ồ? Đền bù tổn thất thế nào?"

"Trước khi đi, ta chỉ cần một món đồ trong Vương phủ. Chắc Vương gia sẽ không bảo không đồng ý một chút thỉnh cầu nhỏ này chứ?" Khúc Đàn Nhi cười đến lạnh nhạt, cũng mở lòng để nói chuyện với hắn. Đến mức thần sắc ôn nhu, dịu dàng ngoan ngoãn, ngữ khí nhu hòa yếu đuối gì đó...hiện tại đều toàn bộ bị ném đến Thái Bình Dương.

" Đây mới là tính cách thật sự của ngươi." Mặc Liên Thành cười như không cười nhìn đàn ở trước mặt, ngón tay nhẹ nhàng phủ lên trên dây đàn.

"Là phải thì sao, nếu đã cùng nhau nói rõ ràng vậy thì không ai cần diễn kịch làm gì cho cực khổ. Ta không phải loại Vương phi dịu dàng, nhu thuận, nghe lời mà ngươi muốn kia. Cũng không hôc được bộ dạng tôn trọng quy củ, ban ngày chờ ngươi dùng bữa, buổi tối chờ nhìn thấy ngươi trở về. Cho nên phiền ngươi, Bát vương gia đi tìm người hiền tài khác, mọi sự trên đời có hợp ắt có tan, gặp nhau cũng sẽ đến lúc phải từ biệt."

"Ồ, vậy sao?" Mặc Liên Thành nhíu mày, bất thình lình đứng đứng dậy bước đến, ngồi lên ghế dài bên cạnh, rồi lại dựa vào trên trụ đá đằng sau, một mặt nhàn nhã, khóe miệng giương lên, cười như không cười nhìn chằm chằm nàng.

"Nhìn cái gì, chưa thấy qua người đẹp à?" Đôi mi thanh tú của Khúc Đàn Nhi gảy nhẹ một cái, đứng đã đủ mệt mỏi, bước chân chủ động dời một cái ngồi xuống cái ghế bên cạnh. Cài gì hình tượng, không hình tượng để bày trước mặt tên Mặc Liên Thành này, toàn bộ đều tiết kiệm triệt để. Nàng vốn cho rằng có thể tiếp tục giả bộ, cũng có thể tiếp tục nhẫn nhịn, kết quả. . . tất cả đều làm không được. Quả nhiên không mang theo Kính Tâm qua đây đúng là thất sách lớn.

Mặc Liên Thành nhàn nhạt nói: "Hiện tại, ngươi còn thú vị hơn so với tưởng tượng của Bản Vương."

"Ngươi đã sớm biết là ta giả vờ?" Khúc Đàn Nhi hơi híp mắt, thật sự là hoài nghi, nàng là dạng người gì Mặc Liên Thành đều rõ ràng từ đầu tới đuôi.

"Đúng vậy." Hắn còn thật không để ý mà trả lời.

"Là chuyện lúc nào?" Quả nhiên. . .

"Từ lần đầu tiên Bản Vương nhìn thấy ngươi." Mặc Liên Thành trả lời rất tự nhiên.

Khúc Đàn Nhi hồi tưởng lại lần thứ nhất gặp mặt, khóe miệngkhông khỏi co rút, "Bản lĩnh Vương gia cũng không kém, tài năng diễn kịch cũng thuộc hạng nhất a"

"Tạ ơn khen ngợi." Mặc Liên Thành cười nhạt.

"Vương Gia đừng quên, ta có thể là người của Khúc phủ, chẳng lẽ Vương Gia không sợ ta sẽ đem chuyện của ngài nói cho phụ thân đại nhân sao?" Khúc Đàn Nhi cười nhẹ, cũng không muốn bận tâm quá nhiều, nếu đã nói ra, dù sao cũng bị bỏ, cũng nên kiếm chút vốn trở về.

"Ngươi sẽ sao?"

"Nhưng cũng khó nói." Khúc Đàn Nhi nhún vai, đối với chuyện này, nàng cũng không thể nói chính xác. Không chừng một ngày nào đó nàng không vui liền làm lộ ra mọi chuyện a.

"Y Hương Nùng, là của Nhị Vương Gia đưa tới, kết quả nàng ở đây đến hai năm, còn sống rất tốt. Đó là bởi vì nàng đối với chuyện của Bản Vương hoàn toàn không biết gì cả."

Mặc Liên Thành bất thình lình chuyển chủ đề, không có tiếp tục trả lời câu cũ, lời nói ngừng lại hồi lâu, liếc nàng một cái, lại nói tiếp: "Đến mức Vân Ưu Liên, là do Đại Vương huynh của Bản Vương đưa tới, một hoa khôithanh lâu, hết lần này tới lần khác làm cho người ta nói thành tiểu thư khuê các."

Mặc Liên Thành nói tiếp: "Kết quả, người khác muốn đưa, vậy thì Bản Vương đều thu nhận hết, hơn nữa, còn cho nàng ta sủng ái tuyệt đối. Để cho quyền lợi của nàng ta ngang với Y Hương Nùng, đến mức so với những nữ nhân khác, lai lịch không có kém hơn chút nào."

". . ." Khúc Đàn Nhi im lặng, thì ra, hắn không phải cái gì cũng không biết, mà là bởi vì quá rõ ràng, mới có thể lộ ra sự vô thưởng vô phạt. Đằng sau thao túng các nàng một chút, cũng chỉ là để tránh không ít phiền phức.
Thấy nàng không nói, Mặc Liên Thành lạitựa nhưlạnh nhạt thoải mái hỏi thăm: "Ngươi nói, hai nữ nhân được sủng ái nhất trong cái Bát Vương Phủ này nếu đánh nhau, kết quả sẽ như thế nào, một sống một chết, hay là lưỡng bại câu thương?"

". . ." Khúc Đàn Nhi trong lòng lộp bộp một cái, tiếp tục trầm mặc.

Tên nam nhân này, quả nhiên đủ hung ác, một chiêu này cũng đủ độc. . . Nàng tự cảm thấy không bằng.

"Ngươi là người của ai? Đại Vương Gia, Nhị Vương Gia?" Mặc Liên Thành cười hỏi, không có ý uy hiếp, nghe qua giống như đang hỏi một chuyện nhàn rỗi

"Ta chỉ là ta - Khúc Đàn Nhi."

"Ồ, ra là vậy a. Bất quá, Bản Vương cũng có thể nói cho ngươi biết, nếu như ngươi trả lời Bản Vương là vâng dạ. . . Ngươi là người của Đại Vương Gia người hay có lẽ là người của Nhị Vương Gia, ngươi biết kết cục của mình là gì không?" Lúc này, con ngươi Mặc Liên Thành sâu kín như nước, nhu hòa lạitựa như nguy hiểm mà nhìn nàng.

"Ngươi muốn diệt khẩu." Khúc Đàn Nhi toàn thân run rẩy một trận, không khỏi khẳng định lấy như vậy, Mặc Liên Thành quả thực sẽ giết nàng. Nàng đi theo bên người Mặc Liên Thành những ngày này, lần đầu tiên cảm thấy hắn đáng sợ, không phải một nữ tử yếu đuối có khả năng chọc vào.

"Ngươi rất thông minh." Mặc Liên Thành cười, cười đến quỷ dị, đối với suy đoán của Khúc Đàn Nhi cũng không có giải thích, ngược lại là có ý khẳng định suy đoán của nàng.

"Nếu đã như vậy, không cần phiền ngươi giết ta, trực tiếp bỏ ta là được. Hơn nữa nếu ngươi bỏ ta, phụ thân đại nhân cũng không thể lại chứa chấp ta được. Như vậy ngươi cũng ít đi được một số việc, sao lại không làm. Ta cũng vừa nói, ngươi bỏ ta, ta chỉ cần một món đồ, hơn nữa ta cam đoan không nói với bất kỳ ai nửa chuyện liên quan tới ngươi."

"Ngươi muốn cái gì?"

"Ta muốn cái giường kia trong phòng ngủ của ngươi."

"Muốn cái giường, quá tiện nghi cho ta rồi, hơn nữa di chuyển ra ngoài cũng khá phiền phức, không bằng Bản Vương đem Kim Lệnh giao cho ngươi, há không phải đơn giản hơn một chút."

"Không cần, chỉ một cái giường kia là đủ. Bất quá, nếu như ngươi ngại có quá nhiều tiền mà nói, cũng có thể đem vàng đổi thành ngân phiếu cho ta, lúc ta rời đi cũng tiện mang theo." Khúc Đàn Nhi khoát khoát tay, đối với cái gì Kim Lệnh trong miệng hắn một chút hứng thú cũng không có, một lòng chỉ nghĩ đến giường lớn của nàng.

Vàng bạc đều có thể không mang theo, nhưng cái giường kia, nàng nhất định phải mang đi. Cho dù không mang đi được, cũng phải đánh dấu tên của nàng trên giường, nói cho tất cả mọi người biết cái giường kia là của nàng. Nếu dám giành giường với nàng, nàng liền cùng hắn liều mạng.

"Trị giá của Khối Kim Lệnh này, chỉ sợ ngươi nghĩ không ra, bỏ lỡ há không phải đáng tiếc." Mặc Liên Thành không nhanh không chậm đem Kim lệnh từ bên hông mang ra, đưa qua trước mặt Khúc Đàn Nhi.

Khúc Đàn Nhi mặc dù không hiểu ý tứ của hắn, nhưng là người khác đem vàng đưa tới đó nha, có lý nào lại từ chối?

Cũng nặng a, Kim quang lóng lánh, tuy nhiên điểm trừ duy nhất là hình dạng không được bắt mắt a. Nhưng khẳng định là vàng không sai.

"Vậy chuyện cái giường kia?" Chỉ sợ đổi ý cho vàng chứ không cho giường nữa, như vậy nàng sẽ khóc không ra nước mắt.

"Nếu ngươi nói là thích nó, vậy thì cho ngươi."

"Đa tạ, phiền ngài một phong thư bỏ vợ a." Khúc Đàn Nhi cũng không dài dòng, đem Kim Lệnh tiện tay nhét vào bên hông, lại đưa tay ra, ý tứ quá rõ ràng. Bất quá. . .

"Bản Vương có nói sẽ thôi ngươi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro