Chương 76: Đem bán thứ quan trọng của tên nào đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

***Cám ơn các bạn đã đọc bản edit của mình, hiện tại mình đang tiến hành một dự án khác song song, nên nếu các bạn thấy tốc độ ra chap mới vẫn còn chậm hãy cmt và vote để mình dành thời gian cho bên này nhiều hơn nha <3. Yêu các bạn!***

"Chủ tử, cũng đã qua giữa trưa, chúng ta vẫn muốn xuất phủ sao?" Kính Tâm hỏi.

"Dĩ nhiên là muốn xuất! Dù sau cũng muốn ra ngoài, bây giờ đi cũng giống vậy" Khúc Đàn Nhi gật gật đầu, nói vô cùng khẳng định.

"Sao có thể, có người trong coi ngoài đại môn a." Kính Tâm mắt nhìn tình huống ngoài đại môn, có chút lo lắng.

"Mặc kệ, qua đó trước rồi nói." Khúc Đàn Nhi quyết định chắc chắn, bước chân tăng tốc độ, trực tiếp đi về phía cửa chính.

Chỉ là. . .

Thời điểm hai người đi gần đến cửa chính, thị vệ trông coi chỉ là cung kính chào nàng một tiếng, sau đó không nói gì thêm. Hai người bước qua chính giữa cửa lớn, bước chân do dự ngừng lại, chờ xuất hiện cánh tay ngăn các nàng lại,. . . sao có thể. . . 

Cuối cùng, hoàn toàn bước ra khỏi đại môn, cả quá trình thuận lợi đến nỗi làm cho người ta hoài nghi.

"E hèm. . .Chúng ta là đang muốn xuất phủ." Khúc Đàn Nhi kéo nhẹ khóe môi lộ ý cười, hơi nghiêng người, rất tốt bụng mà nhắc nhở thị vệ bên cạnh. Bước chân vốn định tiếp tục đi thẳng ra ngoài lúc này thu trở lại, tránh cho khỏi mừng hụt một trận, lãng phí khí lực.

"Thỉnh Vương phi đi thông thả". Thị vệ trông coi hai bên trái phải đồng thời đáp lời, ngoại trừ câu đó, không nói thêm gì nữa.

" Vậy...vậy các ngươi không ngăn cản sao?"

"Tiểu nhân không dám."

"Không dám?"

Sao lại dễ nói chuyện như vậy?

Khúc Đàn Nhi sững sờ, rất kỳ quái hỏi: "Ta không có bị hạ lệnh cấm xuất phủ? Vương gia không nói gì với các ngươi sao?"

"Bẩm Vương phi, tiểu nhân không nhận được mệnh gì." Thị vệ trả lời.

"Vậy thì các ngươi có muốn phái người theo giám sát chúng ta không?" Khóe miệng Khúc Đàn Nhi giật nhẹ. Không nghĩ đến bản thân một đời thông minh là thế, vậy mà cũng hồ đồ nhiều như vậy. Đại môn rộng mở không ra, trái lại không có việc gì làm đi nghiên cứu cái lối đi vượt tường cao chết người kia. 

"Tiểu nhân không dám." Bọn thị vệ vẫn là câu nói kia, động tác cũng chưa từng thay đổi.

"Ồ." Khúc Đàn Nhi gật đầu, xoay người sang chỗ khác, sau đó lại quay đầu lại, một lần nữa nói một câu: "Chúng ta đi thật đây?" Trên TV trình diễn nhiều màn thế này rồi, bình thường không phải không để Vương Phi ra ngoài sao? Xem như là đi ra ngoài, cũng phải phái người đi theo?

"Thỉnh Vương Phi đi thong thả."

Sau đó. . .

Khúc Đàn Nhi cùng Kính Tâm đi trên đường cái, không lãng phí bao nhiêu thời gian thì trực tiếp tiến thẳng vào một căn hiệu cầm đồ Kim hành.

"Vị tiểu thư này, không biết cô cần gì"? Chưởng quỹ hiệu câm đồ thấy có người bước vào, liền trưng ra bộ mặt tươi cười hỏi.

"Ngươi thấy khối kim bài này trị giá bao nhiêu ngân lượng?" Khúc Đàn Nhi cũng không dài dòng, mang Kim lệnh từ trong ngực ra đưa cho chưởng quỹ xem.

"Cái này. . ." Chưởng quỹ cầm Kim Lệnh nhìn xem, lại nghiên cứu bốn phía một chút, chậm rãi bỏ đồ vật xuống: "Khối này đúng là vàng thật, nhưng là cái này hình như là loại đồ quân lệnh gì đó, ta tốt nhất không nên tùy tiện định giá." 

"Cái gì mà tốt không tốt, ngươi nhìn rồi quyết định đi, đến cùng là nó trị giá bao nhiêu bạc?" Khúc Đàn Nhi khoát tay, lười phải nghe hắn nói cái gì đồ quân lệnh không phải quân lệnh, chỉ cần có được ngân phiếu kia là quan trọng nhất.
"Tiểu Thư, cái này của ngài tuy là làm bằng vàng, nhưng nó không phải vàng rồng cho nên không thể so với vàng, cho nên. . ."

"Cho nên cái gì?"

"Tiểu Thư, khối vàng này của ngài cùng lắm chỉ được một trăm lạng bạc." Chưởng quỹcầm Kim lệnh lên xem lại bỏ xuống.

"Một trăm lượng?" Khúc Đàn Nhi hơi nheo mắt, hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không, vốn cho rằng sẽ được nhiều hơn một chút, không có nghĩ đến vậy mà chỉ trị giá có một trăm lượng.

"Tiểu Thư cô quyết định thế nào?"

"Còn quyết định thế nào, không bán, ta đi nơi khác hỏi, Kính Tâm, chúng ta đi." Nói đùa, đồ vật có thể khiến Mặc Liên Thành mang theo làm vật tùy thân mà chỉ trị giá bằng con số đó? Xem nàng như trẻ em ba tuổi không hiểu chuyện hay sao?

Edit: Lily073

"Chờ một chút, vậy Tiểu thư, cô muốn bao nhiêu?" Chưởng quỹ thấy người đang quyết định rời đi, có chút lo lắng hỏi lại.

"Không phải ta muốn bao nhiêu, mà là ông muốn trả bao nhiêu, khối đồ này là truyền gia chi bảo của nhà ta, đã truyền qua mấy đời, không thể ngờ mang đến nơi này của ngươi lại trở thành đồ vật không đáng tiền như vậy. Tuy nó không phải là vàng ròng nhưng ngươi nhìn một chút đi, màu sắc này, hình dáng này. . .Haizz, ta thấy vẫn là thôi đi, chúng ta đi nơi khác." Khúc Đàn Nhi lắc đầu, mắt nhìn Kim Lệnh trên tay, lại tiếp tục lắc đầu, một mặt đáng tiếc.

"Như vậy đi, ta trả hai trăm lượng. Chỉ có thể là con số này, nếu như ngươi vẫn không hài lòng, vậy ta thật sự cũng không còn cách nào khác, đành phải để ngươi tìm chỗ khác vậy." Chưởng quỹ duỗi căng ra hai ngón tay, bất đắc dĩ, cuối cùng cũng không thể làm gì khác hơn là ra giá gấp đôi.

"Chỉ có thể nhiều hơn nhiêu đó?"

"Chỉ có thể nhiều hơn nhiêu đó."

"Được, thành giao." Khúc Đàn Nhi gật đầu, cười đến thoải mái, đem Kim Lệnh đưa qua. Sau cùng lại đem ngân phiếu và bạc trắng cất vào trong ngực, lôi kéo Kính Tâm ra khỏi hiệu cầm đồ.

Hai người không có dừng lại lâu ở phố xá hai bên đường, khi vừa ra khỏi liền trực tiếp đi theo hướng trở về Bát Vương phủ.

"Chủ tử, hình như người đó bị thương." Kính Tâm chỉ vào một người đang đứng dựa tường trong một cái ngõ nhỏ.

"Chúng ta đi qua xem." Khúc Đàn Nhi cũng nhìn thấy một nam tử đang đứng trong góc kia. Chỉ là nam tử đang tựa ở bên tường cúi thấp đầu, không thể nhìn rõ khuôn mặt, nhưng vết máu trên người hắn lại rõ làm làm cho người ta cả kinh nhảy dựng.

Không bao lâu hai người đi đến trước mặt nam tử.

"Này, ngươi không sao chứ?" Kính Tâm cẩn thận từng chút đi qua, còn chưa kịp đụng vào quần áo của hắn, nam tử vốn là đang đứng bất thình lình ngã xuống, mà phương hướng ngã xuống kia vừa vặn là vị trí đứng của Kính Tâm.

Sau đó. . .

Rầm!

Kính Tâm mất thăng bằng, hai thân ảnh nhanh chóng ngã xuống, mà Kính Tâm rất không may lại trở thành đệm thịt bên dưới! T__T

"A a..., người này, ngươi tại sao lại như vậy. Ta có ý tốt qua hỏi ngươi có chuyện gì, ngươi ngã chỗ nào không ngã, hết lần này đến lần khác ngã trên vào người ta" Kính Tâm hung ác trừng mắt tên nằm trên người mình, cái ót đau đến mức hai mắt tóe lửa.

"Nữ nhân? Ngươi là ai?" Nam tử nhấc nhấc gương mặt tái nhợt, hơi nhướng to mắt nhìn Kính Tâm, sau đó hai mắt vừa khép, đã hôn mê. 

"Ta thật sự là xui xẻo." Kính Tâm một hồi vận sức một cái, đem nam nhân trên người lật qua một bên, lại phủi phủi quần áo, nhanh chóng đứng lên.

"Kính Tâm, ngươi có nhìn thấy bộ dạng người vừa nằm trên người ngươi dài ngắn thế nào?" Khúc Đàn Nhi khẽ vuốt cằm, nhìn chằm chằm nam tử trên mặt đất.

"Nô tỳ không thấy, cũng lười để ý, tránh lúc không cẩn thận lại đem nắm đấm đi chào hỏi hắn." Kính Tâm sờ cái ót, buồn buồn trả lời.

"Mỹ nam tử ah!"

"Chủ tử nói cái gì?" Kính Tâm nghi ngờ nhìn Khúc Đàn Nhi.

"Thế gian khó gặp một mỹ nam tử, chỉ là, vẻ đẹp của hắn quá mức lạnh lùng. Dù cho hiện tại hắn đang hôn mê, nhưng loại này toàn thân vô ý thức phát ra cảm giác lạnh lùng. Chậc chậc. . .Kính Tâm, có phải ngươi nhặt được bảo bối rồi không?" Khúc Đàn Nhi hết đem ánh mắt đặt trên người nam tử, lại liếc đến người Kính Tâm, khẽ nhếch khóe miệng, cười như không cười nhìn nàng.

"Vậy thì bây giờ chúng ta làm sao?" Kính Tâm nghi ngờ hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro