Chương 77: Trời tối là thời khắc làm đại sự(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đương nhiên là cứu người a." Khúc Đàn Nhi nhún nhún vai, chờ Kính Tâm động thủ. Quay đầu trở lại nhìn một vòng tình trạng các cửa hiệu xung quanh. Không biết là vận khí hắn quá tốt hay thế nào, mà chỗ gần đây có một tiệm thuốc.

Sau khi đem nam tử cứu được vào tiệm thuốc, không có thời gian chờ hắn tỉnh lại. Sau khi hắn xác thực hắn không có việc gì, bởi vì ra khỏi cửa không có mang theo bạc mà ngân phiếu trên người giá trị lại quá lớn, Khúc Đàn Nhi không có biện pháp, chỉ có thể tùy tiện tìm món trang sức có giá trị nào đó trên người thay cho tiền thuốc men. Bất quá tìm tới tìm lui, nàng chỉ nhìn thấy cây trâm cài tóc trên đầu Kính Tâm là có thể. 

Từ tiệm thuốc đi ra, sắc trời cũng đã gần chập tối.

Một đường trở về, cũng không có phát sinh chuyện gì khác.

Từ đại môn Vương phủ đi về Tuyết viện, dường như cũng có một sự an tĩnh đến mức quỷ dị.

"Các ngươi đi đâu? Sao đến bây giờ mới trở về?" Tô Nguyệt Lạp từ trong phòng đi ra.

"Ra ngoài tản bộ thôi. Không ra không biết thì ra chúng ta xuất phủ lại dễ dàng như vậy. Chỉ cần mang chân bước ra ngoài là được, không cần giống như trước kia, liều sống liều chết mà trèo tường chạy trốn." Khúc Đàn Nhi hướng đến nằm trên ghế tựa, ngược lại lộ ra sự thoải mái.
"Thật sao?" Tô Nguyệt Lạp biến sắc, cũng không có nói thêm gì, ánh mắt chuyển hướng sang mấy cái đĩa đang bày trên mặt bàn, mở miệng lần nữa: "Điểm tâm trên bàn kia là Vân phu nhân đưa tới, nói là muốn tìm cô tâm sự, bất quá thấy cô không có ở đây nên trở về." 

"Vân Ưu Liên?" Khúc Đàn Nhi gảy nhẹ lông mày, cười nhạt mà nhìn điểm tâm bày ở trước mặt mình, cũng không nói gì, tùy tiện cầm lên một khối điểm tâm nếm thử.

"Đàn Nhi, cẩn thận ở trong đó có bỏ thứ khác." Tô Nguyệt Lạp giật mình, vội vàng muốn đến ngăn lại.

"Yên tâm, không có việc gì đâu, ngươi cứ thử nghĩ. Nàng ta dám hạ độc vào đồ vật do chính mình mang tới sao?" Khúc Đàn Nhi khoát khoát tay, cười nhẹ, không để ý đến sự lo lắng của Tô Nguyệt Lạp,  tự nhiên ăn điểm tâm trên tay.

Mùi vị không tệ, chỉ là hơi nguội lạnh một chút.

Vân Ưu Liên tìm nàng tâm sự? Vô sự bất đăng tam bảo điện, xem ra là muốn tới thu hoạch kết quả đây.
"Nữ nhân kia là muốn đến nhắc nhở cô chuyện muốn cô rời đi?"

"Hình như là có chuyện như vậy." Khúc Đàn Nhi cười nhìn Tô Nguyệt Lạp, chỉ tiếc. . . Thứ nàng đã không muốn cho, cho dù người khác mang đao đến gác lên cổ nàng, cũng tuyệt đối không chiếm được nửa phần từ nàng.

Trong phòng, bất thình lình an tĩnh lại, người nào cũng không tiếp tục mở miệng.

Đêm xuống nhanh chóng, trời tối đến mức dị thường.

Người bên trong Tuyết viện vốn là không nhiều. Vừa đến thời điểm đêm xuống, người trong nội viện đều lui xuống nghỉ ngơi, xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Nhàn nhạt dưới ánh trăng có một thân ảnh hiện lên.

Khúc Đàn Nhi len lén đưa mắt nhìn tình hình ngoài cửa. Lúc xác định không có ai thì nhanh chóng mở cửa, đóng cửa lại, hướng phía trước chạy đi. Chỉ là bởi vì cõng theo một túi đồ vật đằng sau, cho nên lúc chạy ít nhiều cũng trở ngại.

Một đường vừa chạy vừa núp, cuối cùng cũng đến hậu viện, đi tới một chỗ đất tự thấy không thể tốt hơn, bùn đất phía dưới xốp một chút, thuận tiện đào lên, hơn nữa cũng không để cho người khác dễ dàng phát giác.

Đem túi cõng trên người để xuống. Sau đó cầm lên cái xẻng đã sớm chuẩn bị tốt từ trước, bắt đầu đào bùn đất phía dưới. Không bao lâu, nàng liền đào ra một cái hố trên mặt đất, thời điểm tất cả đã sẵn sàng, tiện tay mang ra sổ sách cùng bút lông cất trong ngực áo.

"Một cái dây chuyền trân châu." Khúc Đàn Nhi khẽ đọc, sau đó lật ra bên trong sổ, ghi lại, nhẩm 1 chút. Xong xuôi lại lôi từ trong túi ra một cái dây chuyền trân châu bỏ vào hố, mà phía dưới hố đã có để sẵn 1 cái rương nhỏ chứa đồ vật.

"Một cái vòng tay vàng."

Tiếp theo ghi lại, sau đó bỏ vòng tay vàng xuống.

"Một cái ngọc như ý. . . Nha, cũng không biết những vật này mang đi bán có đáng tiền hay không, nếu không phải, đến lúc đó há không phải chết đói đầu đường sao? Chắc sẽ không phải vậy a, những vật này nhìn rất xin đẹp, hẳn là phải được mấy phần giá trị." Khúc Đàn Nhi bên cạnh cái hố, vừa ghi ghi chép chép, vừa lầm bầm lầu bầu tự nói một mình.

Edit: Lily073

Mây đen gió lớn, quả nhiên làthời điểmlàm đại sự, chỉ là. . . ánh mắt hơi quét qua 4 phía xung quanh, tối vẫn hoàn tối, nhưng sao lại có một luồng khí lạnh chạy dọc thân thể a?

"Xem ra, Khúc đại nhân đối với ngươi cũng không tệ, đồ cưới cho ngươi thế mà không có món nào là chất lượng kém, châu báu, đồ trang sức tất cả đều có đủ." Một âm thanh bất thình lình vang lên.

"Ít nhất cũng phải vậy, chỉ là hơi ít một chút, nếu không. . ." Khúc Đàn Nhi vô thức trả lời, chỉ là lời nói ra được một nửa, đột nhiên dừng lại, toàn thân run lên. Hoài nghi có phải lỗ tai mình vừa bị ảo giác hay không, nếu không. . .

Chỉ là chờ rất lâu, sau lưng không nghe có người nói chuyện, cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì. Sau đó. . . Chậm rãi quay người lại, giương mắt nhìn một cái, muốn xem một chút cuối cùng là ai đang đứng ở sau lưng mình. Nhưng quay người lại phía sau thì một bóng quỷ cũng không thấy. Không có người? Tại sao có thể nghe tiếng nói chuyện?

"Nha, chẳng lẽ là gặp quỷ." Khúc Đàn Nhi đáy lòng lạnh xuống, khẽ nguyền rủa một tiếng.

"Ngươi không gặp quỷ, ngươi thấy là người."

"Ah, quỷ a." Khúc Đàn Nh đang phân tâm một chút, thời điểm vừa xoay người lại, liền thấy một bóng đen đứng ở trước mặt, nhất thời chấn kinh, bị dọa đến ngã ngồi ra phía sau.

"Bản Vương giống quỷ sao?" Mặc Liên Thành gảy nhẹ lông mày, nhàn nhạt nhìn nàng đang kinh hãi, lúc ánh mắt nhìn tới cái hố vừa đắp lại giấu rương chứa báo vật kia, nhếch miệng lên một vòng ý cười như có như không. 
"Giống." Khúc Đàn Nhi lập tức không hề nghĩ ngợi, gật đầu khẳng định.

Tim trong ngực không dừng lại mà nhảy điên cuồng, mà bay giờ không phải chỉ có tim đang nhảy, đến cả mí mắt cũng giật. Mắt trái giật là có tài vật, mắt phải giật là có tai họa a. . . khổ rồi, hiện tại mắt nàng đang giật là con bên phải.

Quả nhiên chỉ cần tên nam nhân này xuất hiện, y như rằng không phát sinh chuyện gì tốt với nàng.

"Ồ, như vậy a."

"Có việc sao?" Khúc Đàn Nhi bĩu môi, từ dưới đất bò ngồi dậy. Quét mắt liếc hắn một cái, lại nhìn trộm cái hố chứa rương, còn may, đã đắp lại xong. 
"Không có việc gì thì không thể đến sao?" Mặc Liên Thành nhàn nhã nói.

"Tạ ơn Vương Gia quan tâm, Vương phi của ngươi bây giờ rất tốt, thân thể khỏe mạnh, xương cốt thoải mái, tâm tình thư sướng, cho nên, ngài có thể yên tâm đi về."

"Bản Vương có nói là tới thăm ngươi sao?"

". . ." Khúc Đàn Nhi phiền muộn, chỉ còn kém không cho hắn một cái liếc xéo nữa con mắt.

Nàng đã từng nói, người dọa người có thể sẽ hù chết người. Mà hắn mới vừa rồi chính là vừa dọa nàng, sớm muộn gì cái mạng nhỏ của nàng cũng sẽ bị hắn dọa đến 3 hồn 7 vía đều không thể tìm về được.

Chỉ là. . .

"Những vật này là đồ cưới của ta, không có trộm đồ trong phủ của ngươi nha."

"Ồ, thật sao?"

"Không sai, nếu không tin, ngươi có thể phái người đi qua kiểm tra bên trong Tuyết viện của ta có ít đi thứ gì hay không. Đồ vật trong phủ của ngươi, một món ta cũng không có đụng tới." Khúc Đàn Nhi nghiêm túc nói, nửa phần không có ý muốn đùa.

"Ngươi hình như đã quên, ngươi là Vương phi của Bản Vương, Tuyết viện ban cho ngươi thì tùy ngươi xử trí, muốn lấy cái gì thì lấy cái đó." Mặc Liên Thành tựa vào thân cây, lạnh nhạt nói, mà ánh mắt từ cái rương dưới đất sau khi thu trở về, thì một mực đặt ở trên người nàng, không rời nửa phân.

* Nhà mình không cấm hối truyện, các bạn cứ hối thoải mái nha. Vì đôi khi mình hay lười nên phải có áp lực làm việc (thân lừa ưa nặng a :)) )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro