Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngụy Anh cùng Ngụy Vô Tiện tuy nói là nhìn nhau không thuận mắt, nhưng hiện tại Thanh Đàm Hội đến gần, lại còn tổ chức chính ở Vân Mộng, muốn động khẩu động cước là bất khả thi. Đành phải tạm thời hòa hoãn, tập trung giúp đỡ Giang Trừng chuẩn bị cho đợt này hội bàn suông diễn ra thuận lợi.

Hai người thường ngày cũng không quá phô trương cầu kì cách ăn mặc, nay bởi vì thân phận phụ tá của mình càng là không thể không chỉnh tề lịch sự. Nhìn ngày ngày cà lơ phất phơ bộ dáng Ngụy Vô Tiện cùng Ngụy Anh, ai cũng không nghĩ đến bọn hắn xuyên một bộ màu tím Vân Mộng gia phục lại có thể trở nên càng anh tuấn càng thu hút ánh nhìn đến vậy. Tuy vậy, Ngụy Vô Tiện mang bên trên thân thể của Mạc Huyền Vũ so ra vẫn còn kém chút. Hắn cả ngày hậm hực vô cùng, liếc mắt nhìn cùng mình mỗi ngày luyện công môn sinh sư huynh đệ tấm tắc bộ dáng vây xung quanh Ngụy Anh không ngừng đánh giá khen ngợi thân thể lúc trước của bọn hắn, lại không khỏi xì một tiếng. Chưa bao giờ lại cảm thấy chán ghét cái bộ mặt kiếp trước của mình đến vậy.!

- Này! Ngươi còn ngồi ở đó làm cái gì? Tông chủ các nhà đều sắp đến, không mau ra đây phụ giúp chúng ta nghênh đón a??

Ngụy Anh một bộ thoải mái khoái chí hướng hắn gọi lớn. Ngụy Vô Tiện liếc hắn một cái, tiện miệng hời hợt đáp.

- Ngươi cũng biết rõ ta và ngươi không tiện ra mặt, lại còn muốn đi ra tiếp đón bọn hắn?

Ngụy Anh hơi cứng lại một lát, hướng sư huynh đệ môn sinh đáng ở đằng xa vẫy gọi hắn phất phất tay ý bảo bọn hắn cứ đi trước. Sau lại đi đến ngồi ở bên cạnh Ngụy Vô Tiện, lúc này mới thu liễm ý cười, nhỏ giọng nói.

- Sớm muộn gì cũng không giấu được.

- Vẫn còn hơn ở trước mặt bách gia làm ra thị phi để người khác bàn tán, ta lại không muốn A Trừng hắn khó xử. Hơn nữa, lần này Thanh Đàm Hội ngoài ý muốn lại tổ chức ở Vân Mộng, A Trừng cần thể diện, không phải trách cứ truy vấn.

Ngụy Anh khó thấy gật đầu ứng hắn, trong miệng lại có chút chán chường lẩm bẩm.

- Thế nhưng mà ta vẫn muốn được đoan chính đường hoàng đứng ở bên cạnh của Giang Trừng..... quả thực không thể sao?

Ngụy Anh chống cằm nhìn qua hắn, ánh mắt mong chờ. Ngụy Vô Tiện thở dài, không đành lòng nhìn hắn thất vọng, đành phải lựa lời dễ nghe một chút.

- Cũng không phải là không thể, chỉ là chưa đến lúc. Giang Trừng hắn ở trong lòng tự có tính toán, ngươi đừng có trong khoảng thời gian này gây ra phiền phức gì là được.

Thấy Ngụy Anh ở một bên im lặng trầm tư hồi lâu, Ngụy Vô Tiện bèn đứng dậy lôi kéo hắn trở về gian phòng, tốt hơn hết tranh thủ lúc các thế gia vẫn còn chưa đến, lánh mặt đi.

Giang Trừng đối với Thanh Đàm Hội cực kỳ coi trọng, là cơ hội để nâng cao vị thế cũng như cái nhìn của Giang gia ở trong mắt các đại thế gia trong toàn bộ Tu Chân Giới. Do đó, mọi việc đều được chuẩn bị cực kỳ tươm tất lại đâu vào đó gọn gàng tỉ mỉ. Giang Thiên từ lâu đã đứng ở trước cửa nghênh đón các vị tông chủ đến tham dự, bên trong sảnh đường, Giang Trừng một thân hiên ngang đầu đội phát quan thân khoác ngoại bào, áo gấm phụ kiện so với ngày thường lại đẹp mắt xa hoa thêm mấy phần. Phải nói là ngọc thụ lâm phong, người người nhìn vào không khỏi cảm thán một câu tiên nhân hạ phạm. Ánh mắt vẫn là cao ngạo tự tin, bên miệng lại cong lên lộ ra vài phần ý cười đến, lời nói cũng nể trọng hòa hảo khác xa với bên ngoài thế nhân kinh sợ truyền tai nhau ác độc khó gần Tam Độc Thánh Thủ.

- Cậu!!

Kim Lăng lên tiếng gọi hắn, thiếu niên trán điểm chu sa, một thân kim quang cao gầy vội vã chạy về phía của hắn.

- Hấp tấp như vậy làm cái gì? Ngươi quên mình đã là tông chủ rồi hay sao?

Gầy, thật quá gầy.! Giang Trừng thương tiếc đem hắn đánh giá từ trên xuống dưới một chút. Bất quá mấy tháng không gặp đã trở nên tiều tụy như vậy. Cũng không biết ở Kim Lân Đài sự vụ có phải là bận rộn lắm hay không. Kim Lăng vẫn còn tuổi ăn tuổi lớn, đã phải gánh vác thân phận một tông chi chủ, đứng trong tứ đại thế gia.

Tuy nói mình lặng lẽ ở phía sau giúp Kim Lăng giải quyết sự tình, nhưng cũng không thể nhúng tay vào quá nhiều, chưa nói đến hai cái Ngụy Vô Tiện lại còn chọn cùng 1 lúc mà trở về, hắn lại càng bận rộn, hầu như không có thời gian đi hỏi han đi nhìn thăm hắn.
Giang Trừng nhất thời sinh ra vài phần áy náy có lỗi với cháu trai. Kim Lăng tuy rằng thực sự có chút kiệt sức, nhưng không dám lại khiến cho cậu lo lắng, đành nén đi cả thân mệt mỏi, nheo mắt cười cười nhìn Giang Trừng khẽ nói.

- Cậu, hai người kia đâu? Không có đi cùng ngươi a?

Giang Trừng giương lên lông mày, nhắm mắt lắc đầu trả lời hắn.

- Hiện tại vẫn chưa được, đợi một thời gian nữa ta thu xếp xong xuôi hết mọi việc rồi mới tính đi. Bọn hắn nếu bây giờ xuất hiện nhất định sẽ lại một phen sóng gió.

Kim Lăng gật đầu, kéo lấy một góc áo của hắn.

- Vậy cậu, ngươi cẩn thận chút, ta cảm thấy dạo gần đây Vân Mộng ăn nên làm ra lại đêm săn thuận lợi, không khỏi bị người khác ghen ghét đố kị. Hẳn là sẽ nhìn vào mặt xấu mà đồn đãi bôi nhọ...

- Ngươi quan tâm nhiều như vậy làm cái gì? Quản chính bản thân ngươi đi a!
Ta tự có dự liệu.

Giang Trừng bật cười đem hắn đẩy vào bên trong.

- Còn không nhanh cái chân lên, sắp đến giờ rồi, chỉnh đốn lại lời nói tư thế, đừng để Kim gia bị chê cười.

- Ta biết rồi cậu.

Kim Lăng hậm hực liếc nhìn hắn, hắng giọng một cái liền chắp tay đi vào.
Được một lúc, liền nhìn thấy Thanh Hà Nhiếp thị đến bái phỏng.

- Giang tông chủ.

- Nhiếp tông chủ.

Hai người hướng nhau làm cái lễ, Nhiếp Hoài Tang mặt mày vui vẻ phất phất cây quạt ra vẻ thân thiết nói.

- Thật không hổ danh Giang huynh, Vân Mộng tổ chức Thanh Đàm Hội lại hoành tráng lại chu toàn đến như vậy.

Hắn nói rồi lại đem phiến quạt che lên nửa khuôn mặt, ý vị thâm trường từ phía sau mỉm cười. Giang Trừng cũng coi như đáp lễ mà đi theo hơi nở nụ cười với hắn.

- Nhiếp tông chủ quá khen, Thanh Đàm Hội không mấy khi tổ chức ở Vân Mộng, Giang mỗ cũng chỉ dốc hết sức, nếu như có xảy ra chút sự việc sơ suất, cũng mong rằng các vị thông cảm mà bỏ qua cho.

- Giang huynh cũng đừng nên khách sáo như vậy, đều đã từng là đồng học, hà tất phải quan trọng nhiều lễ nghi như vậy. Huống hồ mấy năm trước Thanh Đàm Hội ở Thanh Hà ta chính là tiếp đãi không được tốt, vẫn mong Giang huynh thứ lỗi cho.

- Chuyện đã qua lâu như vậy còn nhắc đến làm cái gì. Cũng sắp đến giờ, Nhiếp tông chủ. Mời.

Nhiếp Hoài Tang thoáng cười khẽ gật đầu, chậm rãi thoải mái bước đi vào bên trong vị trí của mình ngồi xuống.
Giang Trừng hơi liếc mắt nhìn hắn một chút, vừa mới định điều chỉnh lại tư thế cảm xúc một chút liền đã nghe thấy ôn hòa ổn thỏa đồng loạt tiếng bước chân.
Giang Trừng theo tiếng nhìn lại, quả nhiên là Cô Tô Lam thị Lam tông chủ Lam Hi Thần nét mặt nhu hòa, thẳng tắp dẫn theo đệ đệ ngàn năm băng sơn lạnh lùng cô tuyệt Hàm Quang Quân Lam Vong Cơ cùng một đám môn sinh hướng hắn đến gần.

- Giang tông chủ.

Lam Hi Thần chắp tay hơi cúi người, Giang Trừng cũng theo đó trả lễ, vốn dĩ quan hệ của hai người cũng không tệ, trải qua chuyện ở Quan Âm miếu về sau, Lam Hi Thần bế quan. Lại không nghĩ Thanh Đàm Hội lần này hắn lại tự mình với tư cách một tông chi chủ, dẫn người đến tham dự. So với gần hai năm trước, hắn nhìn gầy gò đi không ít, dù rằng bên ngoài vẫn là thản nhiên bình ổn nhưng Giang Trừng biết, vết thương ở trong lòng của hắn vẫn còn, nhức nhối vô cùng, sợ là cả đời này không thể tiêu tán; chỉ là cố dặn lòng vì Lam gia mà thôi. Nghĩ đến đây, Giang Trừng không khỏi âm thầm thở dài, tình cảnh của hắn bây giờ, so với mười mấy năm trước sau cái chết của Ngụy Vô Tiện, mình âm thầm lau chùi Trần Tình lại còn phải chèo chống Giang gia, cũng là có vài phần tương tự. Giang Trừng không nghĩ để hắn chờ lâu, hỏi han một hồi lại tiếp hắn an vị tại chỗ của mình.
Đám người Lam gia nhẹ nhàng lướt qua hắn, đến khi đã ổn định xong xuôi chỗ ngồi, Giang Trừng mới để ý đến ở bên cạnh huynh trưởng của hắn Lam Vong Cơ, tựa như đưa mắt quan sát tìm tòi cái gì. Giang Trừng không cần hỏi cũng biết, chẳng phải là đang ngóng trông được nhìn thấy đạo lữ cũ của mình a....

Tuy rằng hắn không ưa gì Lam Vong Cơ, nhưng chứng kiến hắn nhất kiến chung tình lại không thể không sinh ra vài phần thương xót đến. Vì một người đả thương ba mươi ba vị trưởng bối, mặc kệ thúc phụ huynh trưởng khuyên ngăn, người đời cười chê chửi rủa, hắn vẫn không chút do dự đứng ở trước người của Ngụy Vô Tiện, thay hắn chắn lấy hết thảy. Giang Trừng bất chợt lại cảm thấy mình thật cũng không có như vậy chán ghét Lam Vong Cơ. Chỉ là bất mãn hắn yêu quá sâu, lại mù quáng, yêu đến không quản suy tính nghĩ ngợi, vì người mình yêu mặc kệ đúng sai. Như vậy, thứ tình yêu như vậy, có thể nói là vừa khiến người ta cảm động lại vừa khiến người ta khinh thường. Đáng sao? Hắn không biết, cũng không hiểu.
Suy cho cùng hắn cũng không phải loại người giỏi đi lý giải người khác, bất quá chuyện của Lam Vong Cơ cũng không phải việc mà hắn có thể đi quản. Đối với hắn, Giang gia, còn có Kim Lăng, mới là quan trọng nhất.

Giang Trừng đem hết thảy suy nghĩ ở trong đầu của mình vứt bỏ, thẳng tắp đi về phía trước, ngồi ở vị trí chủ vị; bắt đầu tiến hành hội nghị.

------------

Lúc này đây, đóng kín cửa, ở bên trong phòng Song Tiện buồn chán đồng loạt thở dài. Ngụy Anh nắm trong tay cái chén nhỏ, chống cằm đem từng cái chén xếp thành một chồng thẳng cao ngất ngưỡng, lại không khỏi ngáp ngắn ngáp dài gật gù buồn ngủ. Ngụy Vô Tiện cũng đối diện hắn ngồi ở trên bàn đùa nghịch người giấy nhỏ, thao túng nó chạy vòng quanh lại làm trò tiêu khiển, lúc lâu lại ha hả thích thú cười lên.

- Ngươi nhỏ tiếng lại một chút không được sao? Muốn người khác phát giác ra là chúng ta ở đây hay sao?

Ngụy Anh chán chường mở miệng trách cứ hắn, thực chất lại không có mấy phần khí lực. Ngụy Vô Tiện đem người giấy nhỏ thu hồi, trái ngược với hắn tỉnh táo vô cùng, vui cười nói.

- Mọi người đều ở chính đường bàn luận hội nghị cả rồi. Yên tâm, dù chúng ta có ở đây hò hét mắng chửi cũng không có ai phát giác.

- Nói thì hay lắm.

Ngụy Anh nguýt hắn, quay mặt đi không nhìn hắn nữa, trong miệng lẩm bẩm không ngừng.

- Thế nhưng là ta cảm thấy nhàm chán quá a~~... không lẽ chúng ta thật sự phải ngồi ở trong phòng cả ngày như vậy.?

- Nếu không thích ngồi có thể nằm a, ngươi không phải buồn ngủ sao? Vừa vặn ta cũng...

- Ngươi thật không thể hảo hảo nói chuyện.?

Ngụy Vô Tiện ngơ ngác vô tội nghiêng đầu nhìn hắn hỏi lại.

- Ta không phải đang cùng ngươi nói chuyện rất tốt sao?

- Trời ạ~ ta sao có thể ngu ngốc không hiểu lòng người như vậy a ~...

Ngụy Anh ngửa mặt lên trời than thở, sau lại nằm gục xuống bàn, không buồn nói chuyện cũng không muốn lại đi nhìn cái kẻ ngu trước mắt.

Ngụy Vô Tiện sao lại không biết trong lòng tên kia đang nghĩ gì. Chỉ là hắn quả thật ngoài ngoan ngoãn nghe lời ngồi đợi ở trong phòng cũng không dám lại ở Thanh Đàm Hội đi chọc giận Giang Trừng. Nhưng nhìn Ngụy Anh một bộ không thể ra ngoài thà rằng để ta chết đi dáng vẻ, hắn ngẫm nghĩ một hồi, đi đến ngồi xuống ở bên cạnh Ngụy Anh, ở bên tai của hắn nói nhỏ.

- Vậy không bằng ta ra ngoài mua về vài bình rượu với cả đồ nhắm? Dù gì ở trong phòng cũng không có việc gì làm.

Quả nhiên Ngụy Anh nghe xong nhãn tinh sáng lên, vội ngồi thẳng dậy, giọng nói tràn ngập phấn khởi.

- Hay là chúng ta cùng đi đi. Mất công đem về làm cái gì? Ra ngoài dạo chơi một hồi không phải là rất tốt? Huống hồ yến tiệc chúng ta cũng không được góp mặt.

Ngụy Vô Tiện hơi do dự chần chừ một lát, Ngụy Anh mất kiến nhẫn đứng dậy mở cửa lôi kéo hắn lập tức đi ra ngoài.

- Ngươi còn suy nghĩ cái gì? Không nhanh lên lại không về kịp, bị Giang Trừng phát hiện phiền phức lắm đó biết không?

Ngụy Vô Tiện không kịp nói cái gì đã bị hắn kéo đi, cũng không có phản kháng, vốn dĩ hắn cũng muốn ra ngoài hít thở đi dạo một vòng cho khuây khỏa, so với cắm cọc ở trong phòng tốt hơn gấp trăm gấp ngàn lần chứ. Hắn ở trong lòng nghĩ, liền vui vẻ thuận theo Ngụy Anh đi.

Chỉ là không ngờ, vừa mới bước chân ra khỏi phòng khách, vốn dĩ không nên có một bóng người lại hiểm nhiên nhìn thấy một thân trắng muốt trên trán bởi vì đi vào mà mạt ngạch phấp phới tung bay. Ngụy Vô Tiện hô hấp nhất thời đình trệ, cứng ngắc tại chỗ. Ngụy Anh vì hắn bỗng nhiên bất động mà khó chịu, đang định quay đầu mắng hắn lại nổi điên cái gì, mới chú ý đến đứng ở trước mặt không biết từ lúc nào xuất hiện Lam Vong Cơ. Hắn có chút đề phòng buồn bực mà buông ra tay của Ngụy Vô Tiện, tràn ngập địch ý thẳng tắp nhìn vào Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ mới đầu ngồi cùng chỗ với huynh trưởng nghe các tông chi chủ hội bàn đàm phán chỉ cảm thấy khó hiểu lại theo không kịp. Hắn rất ít khi cùng huynh trưởng đi đến các thế gia khác tham dự Thanh Đàm Hội, lúc trước Ngụy Anh trở về hắn một mực muốn ở bên cạnh người trong lòng càng lâu càng tốt, hai người sau khi tách ra hắn hầu như cũng không bước chân đi ra bên ngoài nửa bước. Chứ đừng nói đến nghe ngóng thấu hiểu những sự việc phát sinh gần đây. Nghe được một lúc, hắn liền nhức đầu, xin phép huynh trưởng đi ra ngoài một lát.
Nào đâu có ngờ được vừa muốn vào phòng khách ngồi nghỉ lại đã chạm mặt cùng với Ngụy Anh, tâm hắn vui mừng vô cùng, chưa kịp cùng người kia nói rõ bấy lâu nay trong lòng nhớ nhung, liền liếc mắt thấy đứng ở phía trước thiếu niên mang hình dáng kiếp trước Ngụy Anh.

Trên mặt vẫn giống như không có bất kì biểu hiện gì, thực chất trong đáy lòng là kinh ngạc, là tưởng niệm lại chất chứa chút xót xa. Trước mắt hắn người này, là gần hai mươi năm trước hắn thầm thương trộm nhớ, cầu mà không được, lại không thể tự mình biểu lộ tâm ý, chỉ dám âm thầm đứng ở đằng sau ngày ngày mong chờ được gặp lại. Bờ môi hắn run rẩy, rất lâu sau đó, hắn mới có thể từ trong cổ họng khó khăn bài trừ ra hai chữ; là hắn mỗi giờ mỗi khắc đều hiển hiện trong tâm trí, không lúc nào ngưng nghỉ.

- Ngụy Anh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro