Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Ngụy Anh... là ngươi sao?

Lam Vong Cơ đứng ngây tại chỗ nửa ngày mới có thể vẻn vẹn nói ra một câu hoàn chỉnh đến. Ngụy Vô Tiện khẽ cúi đầu, không tự chủ lùi về sau nửa bước.
Ngụy Anh vẫn kiên định đứng ở đó, không chớp mắt cùng với Lam Vong Cơ bốn mắt nhìn nhau, hai nắm tay nắm chặt, nhưng một chữ cũng không muốn cùng hắn nói. Lam Vong Cơ chờ một hồi vẫn không nghe thấy người kia lên tiếng đáp lại. Hắn từng bước đi về phía trước, run rẩy vươn ra cánh tay, cho đến tận khi bàn tay chỉ còn cách khuôn mặt của người kia có vài tất, hắn vẫn dùng ánh mắt tràn ngập nhung nhớ dịu dàng thương yêu nhìn Ngụy Anh. Ngụy Anh trợn mắt nhìn Lam Vong Cơ càng ngày càng tiến sát lại, cánh tay cũng sắp chạm vào mặt của mình lúc, sức chịu đựng của hắn liền " bong" một tiếng gãy đứt, hắn nhanh chóng tránh né, không chút lưu tình đem cánh tay của Lam Vong Cơ đánh rụng.

Lam Vong Cơ không có nhiều phản ứng, chỉ là bi thương nhìn hắn, Ngụy Vô Tiện lại bị hành động này của hắn làm cho giật mình, kinh ngạc ngước mắt nhìn lên. Cảm nhận được bàn tay của mình một hồi tê dại, Lam Vong Cơ dời đi ánh mắt, đem đôi bàn tay run đến lợi hại giấu vào trong ống tay áo. Không nhanh không chậm hỏi hắn.

- Ngươi thật là Ngụy Anh?

- Hàm Quang Quân nhận nhầm.

Ngụy Anh cắn răng gằn giọng nói.

- Đạo lữ của ngài không phải ở sau lưng ta sao? Ta chỉ là một môn sinh Giang thị vừa mới được tông chủ thu nhận không lâu, nào có cái phúc phận quen biết với Hàm Quang Quân, vả lại...

Hắn hơi quay đầu nhìn người phía sau ánh mắt có chút ghét bỏ nói.

-.... cũng không dám nhận cùng tên với Di Lăng Lão Tổ..

- Đây là làm sao?

Lam Vong Cơ sắc mặt không khỏi xám trắng đi vài phần, hắn thật kĩ nhìn Ngụy Anh, lại đưa mắt về phía sau hắn Ngụy Vô Tiện.

- Ngụy Anh... giải thích.

Ngụy Vô Tiện mím môi, không dám đi nhìn hắn, đang định mở miệng nói chuyện đã nghe thấy Ngụy Anh một thanh chen vào.

- Có cái gì tốt giải thích? Ta chẳng phải đã nói rõ ràng.? Hàm Quang Quân nếu như muốn cùng đạo lữ cùng một chỗ tâm sự, vậy ta liền không quấy rầy hai vị. Cáo từ.!

Ngụy Anh nói xong cũng không buồn dây dưa với hắn, rảo nhanh bước chân muốn đi, lại bị một lực đạo kinh người kéo trở về. Hắn nhìn cánh tay mình bị người nắm chặt, không khỏi tức giận.

- Hàm Quang Quân thỉnh tự trọng. Ta dù gì cũng là người của Giang gia, ngài không nói một lời đã động tay động chân như vậy còn đâu ra đạo lý?...... Này... ngươi... cho ta buông ra a!!!

Ngụy Anh vừa nói vừa không ngừng vùng vẫy, bực mình đến câu cuối hầu như là quát lên. Ngụy Vô Tiện thấy tình thế không ổn đi đến níu lấy tay Lam Trạm vội vã nói.

- Lam Trạm... Lam Trạm, ngươi trước buông ra hắn... ta cùng ngươi nói chuyện.

Lam Trạm chuyển ánh mắt về phía Ngụy Vô Tiện, bàn tay nới lỏng, Ngụy Anh ôm cánh tay bị bóp đến mất cảm giác, lập tức cách hắn mười mấy bước chân ai oán căm phẫn nhìn về phía hai người Vong Tiện.

- Ngụy Anh... ngươi vì sao...

- Chúng ta không phải lúc trước từng nói qua, ta đã không còn là đạo lữ của ngươi nữa?

- Ta biết ngươi nhất định có nỗi khổ tâm, ngươi hẳn là đang che giấu ta chuyện gì đó thôi. Có phải không Ngụy Anh?.

- Lam Trạm.

Ngụy Vô Tiện thở dài lắc đầu, đối diện với Lam Vong Cơ mong đợi ánh mắt liền không khỏi bất lực.

- Ta không có nổi khổ tâm. Là ta, muốn trở lại.

Ngụy Vô Tiện từng chữ nhấn mạnh, mỗi chữ mỗi từ lại như găm thẳng vào lòng hắn, hắn nhất thời khó thở, vẫn kiên trì gặn hỏi trở lại.

- Vì cái gì muốn quay về đây? Ngươi rõ ràng từng nói muốn cùng ta ngày ngày đêm săn, muốn cùng ta suốt đời ở cùng một chỗ, Ngụy Anh... lời này không phải là ngươi nói sao.?

- Là ta...

Ngụy Vô Tiện thấp giọng cúi đầu nói.
- Xin lỗi...

- Ngụy Anh!!

Lam Vong Cơ đỏ vành mắt cắt đứt hắn.

- Đừng cùng ta nói xin lỗi. Chỉ cần đối với ta nói thật, trong lòng của ngươi, rốt cuộc có hay không có ta?

- Chuyện này có còn cần thiết nữa hay không? Chúng ta dù sao cũng...

- Trả lời ta!!!

- Phải!! Ta từng vì ngươi mà rung động, ngươi hài lòng sao?

Ngụy Vô Tiện trừng mắt nhìn Lam Vong Cơ, thầm nghĩ như vậy cũng tốt, nếu như số mệnh muốn cho ta cùng ngươi tiếp tục dây dưa vô ích, vậy liền dùng một lần này cắt đứt hết thảy liên hệ đi. Xem như là một lần cuối cùng.

- Vậy cùng ta về Cô Tô đi.

Lam Vong Cơ nắm lấy tay của Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên nâng mắt nhìn hắn.

- Về Cô Tô? Lúc trước chúng ta đã hòa ly, ta cũng đã nói với ngươi lòng ta chỉ có Liên Hoa Ổ, ngươi vẫn không hiểu sao Lam Trạm? Có thể hay không đừng tiếp tục cố chấp như vậy?

Lam Vong Cơ liên tục lắc đầu.

- Không đúng. Ngươi nói ngươi thích ta, vì sao lại muốn trở về bên cạnh của Giang Vãn Ngâm? Lại còn hắn.?

Lam Vong Cơ đem ánh mắt đặt tại trên thân của Ngụy Anh.

- Ngươi cho ta biết hắn rốt cuộc là ai?

Ngụy Vô Tiện cực kỳ sầu não thuận ánh mắt của hắn nhìn lui Ngụy Anh một chút, quay đầu lại không tránh né chút nào nhìn thẳng vào mắt hắn thành thật trả lời.

- Hắn là phần hồn của ta. Là gần hai mươi năm trước lúc ta rơi xuống vực bị vạn quỷ cắn xé, linh hồn bị chia cách, hắn cũng mới tu dưỡng thân thể hồn phách trở lại cách đây không lâu.

- Là như vậy sao?

Thanh âm Lam Vong Cơ có chút yếu ớt, như là đau lòng lại là hận không thể trở về sớm một chút ở bên cạnh của Ngụy Anh lúc hắn cô độc yếu đuối nhất.
Hắn nhìn Ngụy Anh, đi về phía của người nọ, làm tư thế muốn ôm lấy thiếu niên trước mặt, Ngụy Anh như là gặp quỷ mà trốn tránh hắn; hai tay của Lam Vong Cơ không chỗ ở đặt tại trên không, một lúc mới buông thõng xuống, thần sắc bi thương tột cùng.

- Ngươi vì sao cũng muốn trốn tránh ta?

Sau lại thu liễm thái độ, chỉ để lại một bộ lạnh lùng u ám cử động từng bước áp chế đi về phía Ngụy Anh.

- Ta đáng sợ như vậy sao?

- Ngươi cách xa ta ra một chút. Nếu không đừng trách ta không nể tình...

Ngụy Anh mạnh miệng uy hiếp hắn, thân thể lại không tự chủ được bị uy áp của Lam Vong Cơ bức lùi về phía sau.

- Nếu không?....

Lam Vong Cơ ngưng lại bước chân, một tay đem hắn kéo sát lại, để hắn nhìn thẳng vào mắt mình, lạnh lùng nói.

- Ngươi muốn làm gì ta?...

- Lam Vong Cơ!!! Đây là ngươi tự tìm!

Ngụy Anh nghiến răng nghiến lợi nói, vận khởi linh lực một chưởng đánh vào giữa ngực của Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ hoàn toàn không nghĩ tới Ngụy Anh lại có thể thật sự đối với mình động thủ, do vậy không có đề phòng, bị một chưởng này dùng mười phần lực đánh trúng, nhất thời loạng choạng văng ra vài trượng. Hắn nửa quỳ che ngực, từ khóe miệng chảy ra một đường máu thấm vào màu trắng Cô Tô y phục.
Ngụy Vô Tiện cả kinh, vội vàng đi nâng hắn, lựa lời khuyên can hai người.

- Đừng động thủ, có gì chúng ta từ từ nói chuyện được không?

Ngụy Anh không thể tin nhìn về phía của Ngụy Vô Tiện, tràn đầy hận ý chỉ vào hắn nói.

- Đều là tại ngươi!! Nếu như ngươi không cùng hắn chung đụng dây dưa, ở đâu ra nhiều phiền phức như vậy.

Ngụy Vô Tiện không hiểu sao cũng tức giận, đi lên phía trước một bước gân cổ cãi lại.

- Ngươi còn nói là tại ta? Lúc trước nếu như ngươi không ở Vân Thâm đi trêu chọc Lam Trạm, hắn nào có vì vậy mà đi yêu thích chúng ta.

- Ngươi còn nói ta à? Chính ngươi chẳng phải từng có hứng thú với hắn hay sao?

- Ta....

- Ngụy Anh.

Lam Vong Cơ khàn khàn kêu, tay giữ lại Ngụy Vô Tiện, dứt khoát nói.

- Không cần nhiều lời. Nếu như hắn cũng là một phần hồn phách của ngươi, vậy liền cùng ta về Cô Tô luôn đi...

Lời còn chưa dứt đã thấy Ngụy Anh lớn tiếng cắt đứt hắn.

- Ngươi muốn dẫn hắn đi còn lôi theo ta làm gì? Ta không đi, ta không đi!! Ta phải chờ Giang Trừng!!

Lam Vong Cơ thở dài, nhẹ giọng khuyên một chút hắn.

- Ở Tàng Thư Các rất có thể có ghi chép liên quan đến việc hợp hồn, có ích cho các ngươi...

- Có như vậy ta cũng không cần!!

Ngụy Anh càng nói càng phẫn nộ.

- Ta không cần ngươi quan tâm, ta tự có biện pháp của ta, mà dù có không thể hợp hồn đi chăng nữa...

Sau lại hắn hít một hơi thật sâu, lại nói chậm nhấn mạnh lấy từng chữ.

-....ta cũng không muốn rời đi Giang Trừng nửa bước.

Lời hắn vừa dứt khoát lại quả quyết, nhất định không chịu thương lượng, càng là không thể thay đổi ý định. Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện lúc này đều là kinh ngạc mà nhìn hắn. Ngụy Vô Tiện chỉ thấy tâm lạnh, muốn đem tay của mình từ tay Lam Vong Cơ rút ra, lại không nghĩ Lam Vong Cơ tóm đến quá gấp, hắn thậm chí còn cảm nhận được lòng bàn tay của người kia đổ mồ hôi.
Hắn bị nắm đến đau nhức, đôi lông mày chau lại, đang tính mở miệng nói hắn buông tay, bên ngoài dõng dạc trầm thấp thanh âm liền truyền đến.

- Có chuyện gì mà ồn ào như vậy?

Giang Trừng chậm rãi bước vào, một lượt liếc qua tay trong tay Vong Tiện hai người, tâm khảm lại không thôi khó chịu, liền muốn nhìn về phía của Ngụy Anh, nhíu mày hỏi.

- Các ngươi..

- Giang Trừng!!

Hắn thậm còn chưa xuất ra câu nào, Ngụy Anh một khắc nhìn thấy hắn đã nhịn không được tâm vui mừng, đầy mặt phấn khích tươi cười lao về phía trước đứng ở bên cạnh của Giang Trừng.

- Giang Trừng~~,.. ngươi không biết chuyện gì đang xảy ra đâu... Lam Trạm hắn đến đem Ngụy Vô Tiện về Cô Tô, lại còn muốn mang theo ta.. sư huynh ta thật sợ a, ngươi nếu như đến chậm một chút rất có thể không nhìn thấy được sư huynh nữa rồi~~.

- Nói vớ vẩn gì đó?!

Giang Trừng nhìn hắn nắm cánh tay của mình lắc lư nũng nịu chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà, khẽ đẩy ra hắn mà quát.

- Ngươi không muốn đi ai có thể bắt đi ngươi!!

Lại liếc mắt Lam Vong Cơ.

- Coi Giang gia ta là cái gì?

Lam Vong Cơ trái tim bị thứ gì đó hung hăng bóp nghẹt, nhìn thấy thiếu niên Ngụy Anh tràn ngập vui mừng chạy về phía của Giang Trừng, cảnh tượng hai mươi năm trước hắn tiếp được Ngụy Anh từ trên cây lập tức kéo đến. Lúc đó hắn đứng ở phía dưới, mở ra hai tay, ánh mắt mong đợi thẳng về phía người ở trong lòng, giống hệt ánh mắt của Ngụy Anh lúc này; sáng rực, lại chất chứa vô vàn yêu thương quyến luyến.

Không lẽ Ngụy Anh, từ rất lâu trước đây, liền đã yêu thích Giang Vãn Ngâm?
Nghĩ đến đây đôi tay hắn lại vô ý siết chặt, Ngụy Vô Tiện bị nắm đau cũng là phục hồi lại tinh thần. Lúc hắn trông thấy Giang Trừng, hắn cũng muốn đi đến phía của người kia, nhưng cánh tay bị Lam Vong Cơ nắm giữ càng không cho hắn li khai. Ngụy Vô Tiện đành phải đưa ánh mắt cầu cứu cực kì đáng thương tội nghiệp về phía của Giang Trừng. Giang Trừng nhưng lại chỉ nhàn nhạt nhìn hắn, sau lại hướng về phía Lam Vong Cơ nghiêm nghị nói.

- Hàm Quang Quân không biết ở đây làm náo loạn phòng khách của ta là có ý gì?

Lam Trạm không nói, cũng không có ý định trả lời Giang Trừng, quay lưng lại thật sâu nhìn về phía của Ngụy Vô Tiện, cuối cùng nhẹ nhàng nói ra một câu.

- Chúng ta đi.

Cũng không đợi Ngụy Vô Tiện trả lời, trực tiếp dắt người rời đi. Thời điểm đi qua người của Giang Trừng cùng ở bên cạnh Ngụy Anh, Ngụy Vô Tiện quay đầu nhìn thoáng qua, chính gặp phải một đôi mắt hạnh khẽ rũ xuống, hắn liền hốt hoảng, liên tục vùng vẫy muốn tránh thoát, lại vô dụng. Hắn bị Lam Vong Cơ như vậy kéo đi, tuyệt vọng ánh mắt nhìn phía bóng lưng của Giang Trừng; ngươi không muốn giữ ta lại sao Giang Trừng? Ngươi quả nhiên là muốn buông đi ta...

Mơ hồ con ngươi bị nước mắt làm nhòa đi, hắn cúi đầu, tùy ý để cho Lam Vong Cơ dẫn dắt, không phản kháng, cũng không dám hi vọng, nhưng ngay lúc hắn quay đầu, sau lưng liền truyền đến thật nhẹ một câu hỏi.

- Ngươi thật muốn đi sao?

Lời này vừa ra, cả Ngụy Anh, Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện đều nghi hoặc nhìn về phía của hắn. Giang Trừng lại không tỏ ra bất kì loại cảm xúc nào, hắn xoay người, lần nữa hỏi lại.

- Ta nói là, ngươi thật lòng muốn đi?

- Giang Trừng!.

Ngụy Anh kéo lại hắn.
- Hắn có muốn đi hay không quan trọng cái gì, bọn hắn là đạo lữ, ngươi để hắn đi đi. Không biết chừng hắn bấy lâu nay đang chờ Lam Trạm đến đón hắn cũng nên.

- Ta không có hỏi ngươi, đừng xen vào.

Giang Trừng đối với Ngụy Anh trừng mắt, vẫn đối với Ngụy Vô Tiện kiên trì lặp lại câu hỏi.

- Ta đang hỏi ngươi a, điếc sao? Rốt cuộc muốn đi hay ở lại?!

Ngụy Vô Tiện run lên, nước mắt lưng tròng run rẩy bờ môi e dè nói.

- Ta....ta có thể ở lại sao, Giang Trừng?...

Giang Trừng khẽ thở dài, đôi lông mày giãn ra, thanh âm cũng nhu hòa đi mấy phần.

- Ngụy Vô Tiện. Ngươi muốn đi, ta liền không có ý kiến. Dù gì xưa nay ngươi muốn làm gì thì làm cái đó, ta ngăn không được.

Hắn ngừng một lát, đem ánh mắt nhìn thẳng vào Ngụy Vô Tiện, lại nói.

- Nhưng nếu muốn ở lại, ta liền sẽ xem ngươi như người nhà, Giang gia ta gia đại nghiệp đại, cũng không ngại thêm một miệng ăn.

Hắn nói xong đôi tay lại không tự chủ được phát run, hai tay chắp ở sau lưng gắt gao bấu vào nhau trắng bệch. Lúc trước Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ cất bước mà đi hắn giữ không được, lần này hắn đã hạ giọng hướng người kia nhân nhượng, hắn lần này nếu như, nếu như vẫn quyết định cùng Lam Vong Cơ rời đi, vậy cũng liền ân đoạn nghĩa tuyệt đi. Xem như Giang Vãn Ngâm hắn không hề quen biết với người này, đây là lần cuối cùng, sư huynh, chính ngươi tự định đoạt.

Ngụy Vô Tiện như là được chấp thuận trong lòng kinh hỉ vạn phần, xúc động có lỗi đan xen. Người sư đệ này của hắn, sau bao nhiêu việc hắn gây nên, vẫn luôn hết lần này đến lần khác trong nội tâm tha thứ hắn, chấp nhận để hắn trở về, không đánh giết, càng không có bất cứ yêu cầu gì; lúc trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy, chỉ cần hắn chịu trở về; Giang Trừng sẽ luôn để lại một chỗ cho hắn, đợi hắn về nhà.

Ngụy Vô Tiện đột nhiên lấy tay che mắt như tiểu hài tử gào khóc khiến trong gian trong ba người còn lại không hiểu mô tê cái gì, trong miệng hắn lại không ngừng giống như hướng Giang Trừng khẳng định cầu xin.

- Giang Trừng... ta... ta không muốn đi..... ta muốn ở lại.... ngươi đừng để ta đi.... ta không muốn lại rời xa ngươi, rời xa Liên Hoa Ổ...

- Vậy tốt.

Giang Trừng rốt cuộc thở ra một hơi, mỉm cười đối với Lam Vong Cơ kiên quyết nói.

- Ta giữ lại người này.

Ngụy Anh thật sự đã nghĩ là tai mình nghe lầm rồi, cái gì mà giữ lại người này? Vì sao phải giữ lại? Để hắn cùng với Lam Trạm đi rồi không phải tốt? Giang Trừng rốt cuộc là đang suy tính điều gì đây?... hắn kinh ngạc há miệng, lại một chữ cũng nói không ra, chỉ có thể không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Giang Trừng, như là chờ người kia nói cho mình một câu giải thích. Nhưng Giang Trừng lại là không có phân cho hắn dù chỉ một ánh mắt, cùng Lam Trạm mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Qua một hồi, Lam Vong Cơ rốt cuộc nghe ra trong câu nói của Giang Trừng ý tứ. Hắn nhíu mày, đưa mắt nhìn bên cạnh mình lúc này đã ngừng khóc Ngụy Vô Tiện, buồn bã nói.

- Ngụy Anh, ngươi... muốn ở cùng một chỗ với hắn sao?

Ngụy Vô Tiện chậm rãi hít một hơi, lau đi nước mắt, nhất quyết mở miệng nói.

- Đúng vậy...

Hắn đem bàn tay của mình phủ lên mu bàn tay của Lam Vong Cơ, mỉm cười hướng hắn nhẹ giọng nói.

- Lam Trạm, cảm tạ ngươi, yêu thương ta, bảo vệ ta, che chở cho ta. Ngụy Anh ở trong lòng vô cùng cảm kích.. thế nhưng ta,... nếu không phải là người này, liền không được.

Một chút ít hi vọng ở trong lòng của Lam Vong Cơ một khắc này đã triệt để biến mất. Hắn suy sụp buông ra tay của Ngụy Vô Tiện, từng bước lững thửng lùi về phía sau.

- Ngươi...Ngụy Anh...vì cái gì?...

Hắn khổ sở nhắm lại mắt, một lần cuối cùng nhìn kĩ hai người trước mắt, hai cái Ngụy Anh, hai linh hồn của Ngụy Anh, không có một cái nguyện ý cùng hắn đi. Hắn từ trước đến nay chỉ là trộm được, quãng thời gian vui vẻ của hắn cùng Ngụy Vô Tiện suy cho cùng cũng chỉ là một hồi mộng đẹp, một lúc nào đó, liền sẽ phải tỉnh giấc, liền phải đối diện với sự thật; cái sự thật mà hắn dù có chết cũng không bao giờ muốn thừa nhận, rằng ở trong lòng của Ngụy Anh, hắn vĩnh viễn cũng không có cơ hội thay thế được Giang Vãn Ngâm.

Hai nắm tay nắm chặt ở trong ống tay áo chậm rãi buông lỏng, thôi, liền xem như kiếp này vô duyên, hết nợ hết tình, hắn đợi người kia mười ba năm, cũng đã quá mệt mỏi, xem như buông tha cho Ngụy Anh, cũng là buông tha cho chính mình; hắn lại không muốn tiếp tục vô vọng chờ đợi, cố gắng của hắn, hi sinh của hắn, cũng không được người hắn yêu để vào trong mắt, lại không thể sánh bằng một câu nói ' để ngươi về nhà' của Giang Vãn Ngâm.

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng thở ra, hướng Giang Trừng chắp tay làm cái lễ, nhàn nhạt ngữ khí buông ra một câu cáo từ, cuối cùng xoay người bước nhanh ra cửa.

- Vong Cơ.

Ôn hòa nhu bì ngữ khí khiến Lam Vong Cơ trong lòng rối bời khổ sở cũng tan đi phân nữa, hắn khẽ nâng đầu giương mắt nhìn trước mặt mình dịu dàng huynh trưởng.

- Huynh trưởng...

Hắn nói.

-....ta làm sai rồi sao?

- Vong Cơ...

Lam Hi Thần lắc đầu thở dài.

- Xét về tình, ngươi vốn dĩ là không có sai; nhưng xét về lý, ngươi lại thật sự hồ đồ.

Lam Hi Thần nói xong đã thấy Lam Vong Cơ gắt gao cắn môi dưới, mở to con mắt bi thương nhìn mình, chỉ cảm thấy xót xa vô cùng, nhưng nếu lại tiếp tục vì yêu thương mà dung túng, Lam Vong Cơ vĩnh viễn cũng không bao giờ nhận rõ được lỗi lầm.

- Vong Cơ, huynh trưởng bây giờ cũng không thể vì ngươi nói ra nỗi lòng của chính ngươi. Ta biết ngươi phần nào cũng nên thông suốt, tâm của Ngụy công tử không hướng về ngươi, ngươi càng không thể cưỡng cầu.

- Vong Cơ minh bạch..

Lam Hi Thần sợ hắn lại nghĩ đến chuyện gì dại dột, muốn mở lời khuyên nhủ hắn bớt buồn khổ lại không nghĩ Lam Vong Cơ đã lên tiếng trước.

- Huynh trưởng không cần phải vì ta mà lo lắng, ta hiểu, ta sẽ không tiếp tục làm việc vô ích, cũng sẽ không khiến huynh trưởng vì ta mà nhọc lòng vất vả.

- Vong Cơ...

Lam Hi Thần không ngờ lại có thể từ chính miệng của Lam Vong Cơ nghe thấy những lời này, hắn kéo lên khóe miệng, là nụ cười mà Lam Vong Cơ đã rất lâu từ khi sự việc ở Quan Âm Miếu xảy ra, hắn chưa lại từ trên mặt của huynh trưởng được nhìn thấy. Nụ cười này, có lẽ là thứ duy nhất có thể an ủi lấy trái tim hắn ngay lúc này chết lặng.
Bất chợt, hắn không thể dời đi ánh mắt, Lam Hi Thần bị đệ đệ nhìn chằm vào không khỏi sinh ra mấy phần không được tự nhiên, hắn xoay người, hơi quay đầu hướng Lam Vong Cơ ôn thanh nói.

- Vong Cơ, chúng ta đi thôi. Trở về.

- Tốt.

Lam Vong Cơ đáp, sải dài bước chân đi đến phía sau Lam Hi Thần, lén lút đưa mắt nhìn bóng lưng cao gầy của huynh trưởng, không biết bấy lâu nay mình vô tâm vô phế đã gây ra bao nhiêu rắc rối, thậm chí vì người mình yêu mà không giúp được chút gì cho huynh trưởng của mình. Bây giờ đây hắn thật muốn cám ơn Ngụy Anh, nếu không có Ngụy Anh, nếu không có người nọ một lần dập tắt đi mê muội của hắn, hắn có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không thể mở mắt, không thể thật sự dời đi ánh mắt luôn luôn nhìn về phía của Ngụy Anh mà nhìn ngắm chiêm nghiệm hết thảy mọi thứ ở chung quanh hắn. Từ trước đến nay trong mắt của hắn chỉ có Ngụy Anh, do đó hắn mới không nhận ra được rằng ở bên cạnh của mình còn biết bao nhiêu người đối với mình quan trọng, đất trời cảnh vật có bao nhiêu đẹp đẽ, Vân Thâm Bất Tri Xứ có bấy nhiêu yên bình. Hắn hít một hơi thật sâu, rất ít nâng lên khóe miệng, ở trong lòng tự mình đưa ra quyết định.
Huynh trưởng, có thể hay không để cho ta một cơ hội, được bảo vệ nụ cười của ngươi...

------------

Mặc dù rất thích Vong Hi, nhưng đây tui chỉ viết tình cảm gia đình, cũng không dễ gì để Lam Vong Cơ có động lực để tiếp tục tiến về phía trước, từng bước bù đắp cũng như thật sự xứng với danh hào gặp loạn tất ra Hàm Quang Quân. Tui bản thân cảm thấy nụ cười của Lam Hi Thần, đối với một người em trai như Lam Vong Cơ, là nụ cười đẹp nhất, ôn nhu nhất, ấm áp nhất, cũng là ánh sáng chiếu rọi cho cuộc đời sau này của hắn. Từ nay trở đi sẽ không nhắc đến Song Bích cũng như các nhân vật không cần thiết nữa. Tập trung 3 nhân vật chính và nội dung để nhanh đến kết cục.
Từng nói sẽ không viết truyện quá 4000 từ nữa, nhưng vẫn là viết dài như vậy. :((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro