Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Các cô click vào ảnh bìa để xem cho rõ hình dáng của Ngụy Anh khi trở lại là như thế nào nha. Viết văn như học sinh tiểu học nhưng vẫn có người ủng hộ là tui vui rồi, mong rằng các cô luôn sẽ là hậu phương vững chắc để tui có thể tiếp tục viết truyện. Cám ơn mọi người đã yêu thích truyện của tui. Thương! 😚
************************************
 

   Giang Trừng sáng hôm sau là bị nhiệt tỉnh ( nóng đến tỉnh lại), cảm thấy cơ thể đau nhức, muốn xoay người thay đổi tư thế mới phát hiện ra mình là bị 'ai đó' cả người gác lên, muốn nhúc nhích cũng không được. Hắn lúc này mới nghiêng đầu nheo nheo mắt nhìn sang cái tên còn đang mơ sảng mà không ngừng gọi tên mình. Dù đã vào thu nhưng mới sáng sớm đã bị người khác ôm chặt như vậy Giang Trừng quả thật không tránh khỏi nóng bức cùng khó chịu, trong bụng lửa giận cũng từ đó mà dâng lên. Hắn cố gắng đẩy ra Ngụy Vô Tiện, tên kia mắt cũng không thèm mở, đem hắn ôm đến càng chặt, trong miệng vẫn là lầm bầm lầu bầu:

- Sư đệ... hãy còn sớm... ngủ thêm một chút nữa đi.

     Giang Trừng nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng khí vẫn là bộc phát, một cước đá tên kia văng xuống giường. ' Cốp' một tiếng cùng nho nhỏ tiếng rên rỉ, Giang Trừng theo bản năng liếc mắt xem hắn. Ngụy Vô Tiện lúc này mới ngơ ngơ ngác ngác ôm đầu ngồi dậy, hắn vẫn chưa thể mở nổi mắt, ngẩng đầu lại thấy Giang Trừng ngồi ở trên giường nhìn xuống hắn như nhìn ngốc tử khiến hắn có chút bất mãn:

- Sư đệ, ngươi làm gì sáng ra đã nặng tay với ta như vậy?

- Còn không trách ngươi? Bao nhiêu năm rồi tướng ngủ vẫn là không có tiến bộ.

     Ngụy Vô Tiện lúc này đã tỉnh ngủ hơn nửa, hắn chống đùi đứng dậy, vươn vai ngáp một cái, rồi lại tiến đến cạnh giường ngồi xuống, khoác lấy vai Giang Trừng.

- Giang Trừng~.... ngươi cũng đâu phải không biết ta từ nhỏ tướng ngủ xấu, ngươi lại đi chấp trách làm cái gì a~...

- Hừ! Dậy rồi liền đi ra ngoài, hôm nay cũng đừng có đến phiền ta... Tránh ra!

     Giang Trừng một tay đẩy ra hắn, đứng lên vệ sinh sạch sẽ, thay xiêm y, buộc lại tóc; hành động nhanh gọn, dứt khoát; tay uyển chuyển mà lưu loát; thân thể lại vô cùng thư thái, điềm nhiên. Dáng người thanh cao, hai vai to rộng, một thân tử y càng làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết của hắn. Từng tia nắng nhẹ nhàng từ khung cửa sổ rọi vào thân ảnh của Giang Trừng, gió thu phảng phất kéo theo vạt áo tung bay phiêu lãng, đúng thật là phong thái cùng khí chất của tiên nhân.

     Ngụy Vô Tiện ngồi trên giường, ngây ngốc nhìn chằm chằm bóng lưng ấy, bất chợt thấy mặt mình nóng lên, tim cũng không ngừng đập loạn xạ, cảm thấy có chút khó thở, hắn đặt tay lên ngực hít thở thật lâu lấy lại bình tĩnh, mắt vẫn là không có rời đi người kia; chỉ đơn giản muốn thời khắc này trôi qua chậm một chút, để hắn có thể đem nhân khắc sâu vào tâm trí của mình, đến chết cũng không thể quên. Giang Trừng đưa tay sửa sang lại vạt áo, khoác ngoại bào xong xuôi mới quay đầu nhìn Ngụy Vô Tiện, thấy tên kia không nói không rằng chỉ ngu ngơ nhìn mình cười cười. Giang Trừng nhướng mày có chút khó hiểu xem hắn.

- Ngẩn người ra đó làm cái gì? Còn không mau đi?

     Ngụy Vô Tiện lúc này như vừa từ trong mộng cảnh tỉnh lại, liền cũng nhanh chóng thay xiêm y theo Giang Trừng đi ra ngoài rồi.

      Ngay lúc này, xa xa phía ngoài ranh giới Vân Mộng, thiếu niên một thân hắc y tóc để đuôi ngựa cùng đỏ tươi dây cột tóc lung lay theo gió từng bước, từng bước thư thái mà dứt khoát tiến vào. Hắn bước chân chậm rãi, ánh mắt thích thú cùng chút ngơ ngác đảo một lượt qua nhà cửa, hàng quán ở hai bên đường. Khuôn mặt tuấn tú, thiếu niên khí thái cùng trên mặt ý cười không tắt khiến mấy cô nương đứng nép ở bên đường không khỏi rung động lại chỉ dám ngượng ngùng len lén nhìn theo. Mà thiếu niên kia nhận thấy liền hướng các nàng cong lên cặp mắt đào hoa cười thật tươi, sau lại vẫy tay chào một tiếng liền quay đầu đi đến phía trước gần nhất tửu lâu.

     Đến chiều, bên trong Liên Hoa Ổ mấy cái môn sinh luyện kiếm xong liền tụm ba tụm bảy nói chuyện phiếm. Ngụy Vô Tiện ngồi ở gần đó buồn chán ngắt một cọng cỏ ngậm trong miệng, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía thư phòng của Giang Trừng. Thấy Giang Trừng đẩy cửa chậm rãi bước ra liền Giang Diên cũng hớt ha hớt hải chạy đến cúi đầu bẩm báo cái gì rồi hai người cũng thật nhanh đi tới hướng khách phòng. Ngụy Vô Tiện có chút tò mò, đứng phắt dậy định là sẽ chạy đến xem xem là có chuyện gì, lại bị hai cái môn sinh kéo lấy tay áo.

- Vô Tiện huynh, bọn ta tính lên núi săn bắn cùng bắt gà rừng, huynh có muốn đi cùng hay không?

     Ngụy Vô Tiện vốn muốn đến xem Giang Trừng, lại nghĩ cũng lâu rồi mình không rời quá Liên Hoa Ổ, đi săn vận động gân cốt một chút, lại có thể bắt được gà rừng mang về tẩm bổ cho Giang Trừng. Vậy là nghĩ ngợi một lúc cũng quyết định cùng với đám môn sinh kia khoác vai bá cổ cười đùa hướng phía cổng liền đi.

     Mà lúc này đây, vị thiếu niên thân hắc y kia cũng vừa từ tửu lâu đi ra, hai tay xách hai vò rượu vui vẻ đắc ý quen đường mà hướng đến Liên Hoa Ổ. Hắn nghĩ thầm, nếu Giang Trừng mà nhìn thấy hắn không biết là có biểu hiện gì; là tức giận, vui mừng, là mắng chửi, là đòi đánh gãy chân hắn hay là...
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.muốn giết hắn?..

Hắn nghĩ đến đây, bước chân hơi ngưng lại, cảm thấy trong lòng một cỗ chua xót bốc lên, nhưng rất nhanh khôi phục tinh thần, dưới chân cũng là kiên định mà tiến bước.

- Giết thì giết, lão tử dù gì cũng đã chết quá một lần, không lẽ còn sợ ngươi?

     Ngụy Anh đến trước cổng Giang gia lúc, mặt trời đã ngã về tây, gió thu mạnh mẽ quét qua thân thể hắn, tóc đuôi ngựa cùng dây cột tóc rối loạn mà tung bay. Hắn có chút lạnh, vội vàng siết chặt nắm tay đang dắt lấy hai vò rượu, vẫn là chần chừ chưa dám tiến vào. Trước cửa hai môn sinh hỏi han hắn một chút, hắn chỉ cười khẽ rồi lắc đầu, nói muốn đứng ở đây một lúc rồi sẽ vào. Hai người kia cũng là không nói cái gì nữa, im lặng mặc kệ hắn.

     Mười mấy năm không trở về, tâm trạng khó tránh khỏi rối bời cùng lo âu. Vân Mộng cùng Liên Hoa Ổ bây giờ đã sung túc lớn mạnh như vậy, liền cả quang cảnh cùng kiến trúc cũng đã không còn giống như trong trí nhớ của hắn, hết thảy đều đã thay đổi. Hắn nhớ trước đây hắn cùng Giang Trừng bắt đầu trùng kiến Liên Hoa Ổ, nhà cửa cháy thành tro, người dân di dời tránh họa, khắp đường xá ngõ nhỏ không lưu lại chút gì gọi là từng có sự sống, thật sự là vô cùng đau đớn cùng oán hận; ở nơi này hắn từng ngày lớn lên, thoáng chốc một đêm biến thành biển máu ngập chìm trong bão lửa cao ngút trời. Hắn cũng không biết Giang trừng sau khi hắn chết lại làm cách gì khiến cho Vân Mộng như vậy vực khởi, cũng chẳng biết thời gian qua Giang Trừng đã gặp bao nhiêu khó khăn, khổ cực. Vậy nên hắn muốn biết, muốn gặp Giang Trừng, muốn thỏa nỗi nhớ thương mười sáu năm xa cách, muốn ôm người kia thật chặt, muốn nhẹ nhàng hôn lên trán hắn hỏi hắn bao nhiêu lâu nay sống có tốt hay không....
" Giang Trừng, ta muốn cùng ngươi tiếp tục là Vân Mộng Song Kiệt a.... Giang Trừng, ta đã trở về..."

     Lòng hắn nghĩ vậy, hốc mắt lại là đỏ bừng, ngân ngấn nước. Hắn thật khó khăn mới có thể sống lại, mới có thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh trở về, hắn bây giờ đã có thể cùng Giang Trừng cùng nhau tại một chỗ, mãi mãi không rời đi Giang Trừng. Hắn khẽ bật cười, khịt mũi, lau đi khóe mắt kia giọt nước, chậm rãi đi vào.

     Mà Ngụy Vô Tiện lúc này cũng từ xa xa phía kia núi đi xuống, môn sinh sóng vai đi cùng hắn không ngừng nỉ non khen ngợi hắn mát tay, bọn hắn hôm nay săn được rất nhiều thỏ, cáo cùng gà rừng; lại là phân công nhau ai làm thịt, ai sẽ nướng, ai sẽ hầm canh. Ngụy Vô Tiện cao hứng, hắn lâu rồi chưa có được vui vẻ thoải mái như vậy. Lúc trước khi còn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, quy củ nghiêm ngặt, lại còn hơn ba ngàn cái gia quy, khiến hắn dù muốn chạy đông chạy tây đi chăng nữa, cũng chỉ dám làm bạn với đám môn sinh Lam gia cùng với lũ thỏ Lam Trạm mang về cho hắn.
" Vân Mộng vẫn là tốt nhất a~.."; hắn nghĩ, càng muốn thật nhanh đem chiến lợi phẩm về khoe với Giang Trừng.

     Nào có ngờ vừa vào đến cổng đã thấy trong sân một người bóng lưng quen thuộc, ngơ ngác cùng tò mò địa nhìn thật kĩ xung quanh, có cảm giác như người kia muốn thu hết Giang gia quang cảnh vào trong mắt, không sót lấy một chỗ nào. Cũng không biết người kia đứng ở đó bao lâu, Ngụy Vô Tiện thầm đoán chắc hắn lần đầu đến Vân Mộng nên có chút lạ lẫm, cũng có thể là khách khanh của Giang Trừng. Mà Ngụy Vô Tiện dù gì cũng là người của Giang gia, vẫn nên có trách nhiệm tiếp đãi khách khanh ghé thăm. Nghĩ vậy, hắn quay người hướng mấy cái môn sinh bảo bọn hắn vào tắm rửa chuẩn bị đồ ăn trước, chính mình sẽ theo sau. Bọn hắn vui vẻ gật gật đầu liền mang theo thỏ cùng gà rừng thật nhanh đi vào bếp. Ngụy Vô Tiện sau lại tiến lên, đến khi hai người chỉ còn cách nhau vài bước chân, mới cao giọng hỏi:

- Vị công tử này không biết có phải hay không muốn tìm nhà ta tông chủ?

     Ngụy Anh nghe có người lên tiếng, không ngần ngại mà quay đầu lại, hướng người kia mỉm cười.

- Đúng vậy,... vị huynh đài này làm phiền vào báo cho Giang Trừng một tiếng, nói có một người bạn cũ muốn gặp. Hắn hỏi ai cũng đừng nói, ta là,... là muốn cho hắn cái bất ngờ.

     Ngụy Vô Tiện chấn động toàn thân, trợn mắt há mồm kinh ngạc đến không nói nên lời. Đối diện với cái bản thân mười lăm mười sáu năm trước dáng vóc thiếu niên, có cảm giác như mình đúng là đang gặp quỷ rồi. Hắn dụi dụi mắt vài lần, hi vọng chính mình nhìn nhầm, nhưng rồi đập vào mắt hắn vẫn là cái hình dáng cũ kia đang ngơ ngác lúng túng chờ xem hắn; đầu óc hắn lập tức trống rỗng, thực sự là không biết tiếp theo nên làm cái gì.

     Lúc lâu không thấy người kia trả lời, Ngụy Anh hơi mất kiên nhẫn gặn hỏi:

- Ngươi làm sao vậy? Làm gì nhìn ta như nhìn thấy quỷ? Chúng ta quen biết nhau sao?

     Ngụy Vô Tiện cảm thấy ngay cả chân cũng có chút đứng không vững, sau lưng là một tầng mồ hôi lạnh, hắn hít một hơi cố gắng che dấu căng thẳng cùng lo âu, run giọng hỏi:

- Ngươi.... là ai??..

××××××××××××××××××××××××
Chương này hơi ngắn😓, chương sau sẽ cố gắng hơn🙂
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.Giỡn đó, chương sau còn ngắn hơn 😅

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro