Phiên ngoại: Động phòng hoa chúc ( H )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Kỳ thật tui rất kỵ viết H, lúc trước việc đọc H đối với tui cũng đã khá là khó khăn rồi, dạo gần đây đọc nhiều, thành ra cũng quen chút. Nhưng mà điều đó không có nghĩa là tui viết được H đâu, phải tham khảo và cân nhắc rất kỹ mới viết ra được chương này. Biết rằng ma đạo đang dần hết hot, mn cũng thích truyện dịch nhiều hơn là truyện viết, nên ngay từ đầu tui cũng chỉ có ý định viết ra để tự thẩm mà thoy. Viết k quen tay nên sẽ bị lậm QT khá nhiều, mong mn thông cảm. Cám ơn vì thời gian qua vẫn luôn ủng hộ tui 😌😌

Tại nơi đây chứng nhận thời thơ ấu, giờ phút này cũng chính chứng kiến tình yêu đâm hoa kết quả của bọn hắn.

Trái tim con người nhỏ bé như vậy, đựng đầy vẫn luôn là ngươi...

Bên trong rèm giường, Ngụy Vô Tiện cúi đầu thành kính mà nhẹ nhàng hôn khuôn mặt, cái trán, cái mũi, cuối cùng dừng ở bên môi của Giang Trừng. Thoạt nhìn như có chút xa cách hôn môi, ngược lại là ở trong lòng thân thiết quý trọng cùng che chở. Hắn hôn đến quên tình, đầu nhập mà triền miên, thậm chí mang theo chút ý lấy lòng, chiếu cố cảm thụ của Giang Trừng.

Ánh nến ở trong phòng chiếu lên trên khuôn mặt của Ngụy Vô Tiện, vẫn là khiến cho động lòng người đến như vậy. Giang Trừng cảm nhận được Ngụy Vô Tiện che chở, trong lòng không nói nên lời nảy lên tới một cổ cảm giác chua xót.

"A Anh", Giang Trừng động tình mà vòng tay qua cổ của Ngụy Vô Tiện, hơi hơi cong người lên, để sát vào bên tai của hắn lại đối với hắn nói: "Ta là của ngươi, ngươi muốn làm cái gì đều được".

Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu đối diện với cặp mắt câu hồn kia, nhìn vào người mà hắn tâm tâm niệm niệm, hắn là thật sự muốn cho hắn toàn bộ ôn nhu. Nhưng ngay lúc này trong mắt tình ý cùng dục vọng của hắn lại đặc sệt mà không hòa tan được, đối mặt với lời mời gọi âu yếm của người nọ, chỉ là ách giọng mà dùng cái trán chống lấy cái trán của Giang Trừng, nhu tình mà nói: " A Trừng, ta sợ làm đau ngươi".

"Ta nói rồi, đối với ta, ngươi có thể không cần nhẫn nại.", Giang Trừng nói rồi liền xích lại gần hắn, cọ xát cái cằm của hắn. Ngày thường thanh lãnh tự giữ ái nhân lại nói ra những lời này, vốn chính là tình dược mà không có bất cứ loại thuốc nào có thể giải được.

Ánh mắt nóng bỏng của Ngụy Vô Tiện lúc này mới chân chính mà thả xuống, bốn mắt nhìn nhau giống như điện quang hỏa thạch chạm vào nhau, đem hai người đều cuốn vào bên trong biển dục. Gia tăng lực độ vuốt ve cánh môi của Giang Trừng, lại thăm dò đi vào tìm kiếm đầu lưỡi phấn hồng của hắn, chậm rãi mà mút vào.

Ướt át hôn môi dần dần chuyển qua cổ, xương quai xanh, nhẹ nhàng mà gặm cắn, đôi tay linh hoạt thong thả mà bắt đầu cởi ra quần áo vướng bận.

Giang Trừng ngẩng cổ đón lấy từng đợt nụ hôn của hắn, rồi lại đỏ mặt trốn tránh Ngụy Vô Tiện không chút e dè nhìn chằm chằm vào hai mắt của mình, chủ động ra tay đi kéo xuống quần áo của hắn. Ngón tay có chút phát run mà túm lấy cổ áo của Ngụy Vô Tiện, khẩn trương lại chờ mong.

Hắn cũng thực sự không thuần thục, không tránh khỏi chân tay vụng về, sau một lúc lâu mới chỉ có thể cởi ra phần áo trên của người kia, Ngụy Vô Tiện lại rất thông thuận mà dỡ xuống một thân quần áo của hắn. Thân thể trắng tinh như ngọc cùng với không khí hơi lạnh tiếp xúc, tay của Giang Trừng bắt lấy cổ áo Ngụy Vô Tiện chợt nắm chặt, không tự chủ được mà thu bả vai trốn vào trong ngực của Ngụy Vô Tiện, mang theo điểm oán trách lại có chút ngập ngừng nói, "Ngươi......"

Ngụy Vô Tiện vuốt ve sống lưng bóng loáng của hắn, đem toàn bộ thân thể ôn hương nhuyễn ngọc này thu vào trong lồng ngực, dán ở bên tai hắn cười xấu xa mê hoặc mà nói: "A Trừng đừng xấu hổ, ta dạy cho ngươi a".

Nói rồi liền bắt lấy tay của Giang Trừng đặt vào trong lòng ngực của mình, từ bả vai đến sau eo, tùy ý Giang Trừng chạm vào cơ thể của mình, mình lại ung dung thưởng thức cái vẻ ngượng ngùng mê người của hắn.

"Ngươi..", Giang Trừng thấp đầu hô hấp cứng lại muốn rút tay về, rồi lại tham luyến xúc cảm ở trong tay, giãy giụa vài cái sau cũng tùy ý hắn mang theo chính mình ở trên người của hắn du kéo.

Tiếng thở dốc từng chút một tăng thêm, Giang Trừng nghe được trái tim mình giống như đang nổi trống, lại bị thứ gì đó cưng cứng đâm vào trên đùi mà sinh sôi ngừng động tác, ngẩng đầu chính diện đối mặt với ánh mắt của Ngụy Vô Tiện có chút quẫn bách. Da đầu run lên, dứt khoát ở trong lòng đưa ra cái quyết định, hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải làm đến cùng, sau đó nhắm mắt lại liền kéo xuống toàn bộ quần áo của Ngụy Vô Tiện, ở bên trong ánh sáng mờ nhạt của ánh nến, hai người cứ như vậy trần trụi đối diện mà nhìn nhau, lửa nóng ở trong cơ thể cũng vì thế lại càng thêm tăng trường.

"A Trừng", Ngụy Vô Tiện nằm ở trên người hắn dùng thanh âm mềm nhẹ gọi hắn tựa như là đang trấn an, bàn tay có chút chai mỏng vuốt ve mỗi một tấc da thịt, hỏi: "Ta có thể chứ?"

Giang Trừng vừa buồn cười vừa tức giận mà nhìn vào người nọ, không có lập tức đáp hắn, mà là dùng chân vòng lấy vòng eo săn chắc của hắn, dùng phần thịt mẫn cảm bên trong đùi cọ xát hắn, mà mặt của chính mình lại là nóng đến đỏ bừng.

Được cho phép Ngụy Vô Tiện cũng liền không lại áp chế chính mình, nhiệt liệt mà ở trên mỗi một tấc da thịt của Giang Trừng lưu lại dấu vết nóng bỏng của mình, lại cũng thật cẩn thận mà bắt giữ phản ứng cơ thể cũng như cảm xúc của hắn, sợ bảo bối của mình có chút nào không khoẻ.

"A ~", Giang Trừng không cẩn thận tràn ra một tiếng rên rỉ, hổ thẹn mà nâng lên tay đi che miệng, lại bị Ngụy Vô Tiện cầm lấy cổ tay kéo xuống.

"Đừng che, ta muốn nghe."

Bị tình dục lôi cuốn rồi lại bị thanh âm giống như làm nũng của Ngụy Vô Tiện mê hoặc để cho Giang Trừng quên mất cự tuyệt, đỏ lên hai mắt ôm chặt hắn, đem chính mình cùng với tiếng rên rỉ động tình toàn bộ phụng hiến cho hắn.

Ngụy Vô Tiện thương tiếc mà hôn lưng của hắn, nói: "Khả năng sẽ đau".

"Đừng có nhiều lời! Muốn làm thì mau làm!" Giang Trừng hổ thẹn một miệng cắn vào trên vai của Ngụy Vô Tiện, cắn ra hai hàng dấu răng. Ta lại không phải cái đại cô nương, ngươi dong dong dài dài làm gì?

Ngụy Vô Tiện bất đắc dĩ mà cười cười, tiến đến trước mặt hắn nói: "Vậy thì, đau nhớ rõ nói cho ta, ngươi biết ta không nỡ nhìn ngươi đau".

Người thật lòng yêu thương ngươi, có thể vì ngươi mà khắc chế dục vọng, cho dù có ham muốn mạnh mẽ đến mấy cũng vẫn là sẽ chịu đựng cho ngươi trải nghiệm ôn nhu nhất, đối với ngươi bất luận cái gì không khoẻ đều sẽ dừng lại dò hỏi.

"Ừ", Giang Trừng nhìn như có lệ mà đáp lại, trong lòng lại ấm áp, lại ngọt ngào.

Cảm giác được mắt cá chân bị người bắt lấy, mềm nhẹ mà tách ra. Đầu ngón tay níu lấy tấm chăn trải giường, không tự chủ được mà phát run, lại cũng có được cái loại cảm giác mới nếm thử trái cấm vui thích.

Ngụy Vô Tiện cũng không biết nơi nào tìm tới thuốc mỡ, bôi ở trên ngón tay sau đó chuyển về phía sau huyệt tìm kiếm, mát lạnh thuốc mỡ cùng với ấm áp thành ruột va chạm, khiến cho Giang Trừng nhịn không được kinh hô ra tiếng, "A ~ cái gì vậy?"

"Không có việc gì, ngươi thả lỏng chút", Ngụy Vô Tiện khiêu khích vỗ vỗ cái mông của Giang Trừng lại nhân tiện thâm nhập một ngón tay vào, cảm giác được bên trong của hắn lửa nóng liền cảm thấy hạ thân trướng đến lợi hại, lại vẫn là nhẫn nại tính tình để mà tiếp tục khuếch trương.

"Chắc là.... được rồi đi?", Giang Trừng bắt lấy cánh tay của Ngụy Vô Tiện, cảm giác dị vật ở bên trong chính mình làm cho hắn nhịn không được mà vặn vẹo thân thể, ấp úng mà nói: "Ngươi... Vẫn là... Trực tiếp tiến... Vào đi".

"Ta...", Ngụy Vô Tiện xác thật nghẹn đến mức rất khó chịu lại vẫn là do dự trả lời, lại thấy ánh mắt của Giang Trừng đều là dục hỏa đốt người.

"Tiến vào", Giang Trừng xê dịch đem chính mình hướng về phía của Ngụy Vô Tiện, biết hắn cũng không thoải mái, chính mình chủ động một chút cũng có thể khiến cho hắn nhiều băn khoăn đến như vậy.

"Ừ."

Ngụy Vô Tiện đáp ứng lại vẫn không có động tác, Giang Trừng nghi hoặc mà tìm hắn, lại nghe thấy thanh âm rầu rĩ của hắn từ trên đỉnh đầu truyền đến, "A Trừng, nói ngươi yêu ta".

Giang Trừng cảm thấy ánh mắt của Ngụy Vô Tiện chưa bao giờ từng có nghiêm túc như vậy, liền cũng biết hắn là hướng chính mình cuối cùng xác định một lần lẫn nhau tâm ý, cũng từ đây cộng phó sau này quãng đời còn lại. Hắn vì thế liền dùng chỉ vì một người này mà giương lên ý cười ấm áp từng câu từng chữ nói ra: "Chỉ nguyện tâm quân giống như lòng ta, định không phụ tương tư".

Ngụy Vô Tiện quay đầu đi xoa xoa cái mũi chua xót, cười nói: " Ngươi thật là, tốt đến như vậy, kêu ta nên làm cái gì bây giờ?"

Lời này vừa ra không khí đều trở nên càng thêm thô nặng vài phần, Ngụy Vô Tiện hiên ngang cười, cầm phân thân chậm rãi đưa về phía sau huyệt . Thành ruột ướt mềm một tầng một tầng bao lấy hắn, tựa hồ như đang chào mời người tới thâm nhập. Ngụy Vô Tiện bị tầng tầng khoái cảm tưới đến da đầu tê dại, rồi lại không nghĩ nhanh như vậy mà tước vũ khí, quay đầu đi tìm bờ môi của Giang Trừng, hạ thân cũng chậm rãi trừu động.

Mà Ngụy Vô Tiện tiến vào cũng xác thật giảm bớt xao động bên trong cơ thể của Giang Trừng, ngón chân đều nhịn không được cuộn tròn lên, có đau đớn như bị xé rách, cũng có loại khoái cảm giống như phi thăng.

Ngụy Vô Tiện đau lòng mà hôn khóe mắt của hắn, sau đó lại chuyển sang vành tai cắn nhẹ, cảm giác được thân thể của hắn run rẩy liền lo lắng hỏi: "Đau lắm sao?"

Lần đầu tiên làm, thành ruột quá mức chặt lại không có làm quá nhiều khuếch trương, Ngụy Vô Tiện cũng không phải thực thoải mái, còn là chôn ở bên trong không dám động, chờ Giang Trừng đi thích ứng.

"Ngươi động a!" Giang Trừng mang theo khóc nức nở oán trách nói, giơ tay tới gõ sống lưng của Ngụy Vô Tiện, thúc giục hắn nhanh chút ít.

Lý trí của Ngụy Vô Tiện hầu như là tiêu mất, rốt cuộc khống chế không được mãnh liệt dâng lên.

Vì thế theo tâm ý cúi xuống thân mình đem hạ thân cắm hoàn toàn vào bên trong thân thể của Giang Trừng, không ngừng nghiền qua chỗ mẫn cảm lại được như nguyện nghe được Giang Trừng ngọt nị mà rên rỉ, vui sướng vô cùng liền càng thêm nỗ lực. Thân thể quấn quýt si mê, ở giữa hai người nhân lúc đối phương dâng lên tình dục mà được đến phát tiết, chỗ trống bên trong thân thể cũng được hóa giải không ít. Chất lỏng đặc sệt từ nơi giao hợp theo bắp đùi chảy xuống dưới.

"A Trừng, ngươi thơm quá a", Ngụy Vô Tiện vùi đầu ở trước ngực của hắn, hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn hai viên đậu đỏ kia, hiện giờ đã là hiện sưng đỏ.
Khi mút vào tiếng nước chậc chậc bao vây lấy phát ra từ nội tâm tán thưởng, liền một câu lời nói thô tục cũng có thể khiến cho người ở dưới thân xấu hổ mà che lại miệng của hắn, "A ~ ngươi... Không cho ngươi nói ~". Giọng nói mềm mại của Giang Trừng dụ đến Ngụy Vô Tiện vẫn luôn động phân thân lại lớn thêm một phần, hắn đột nhiên thẳng tiến bức cho Giang Trừng phát ra âm cuối run rẩy.

"Được", Ngụy Vô Tiện sắc tình mà há miệng liếm láp bàn tay của Giang Trừng đang che lấy miệng của mình, đem người kéo sát đến chính mình hơn chút.

Giang Trừng đang không ngừng bị kích thích mà run rẩy, lại vẫn quật cường không chịu thua, như cũ thuận theo nhiệt tình mà đáp lại.

Liên tục động thân đâm ra rút vào mang theo huyệt thịt hồng nộn quay cuồng. Hô hấp càng ngày càng thô nặng, thọc vào rút ra tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, bên trong màn rèm triền miên lâm li, giống như là muốn đem lẫn nhau ràng buộc dây dưa không dứt.

"A Trừng, ta yêu ngươi", thở dốc mang theo hơi thở khô nóng đánh vào ở bên cổ, hắn lại chỉ là lặp đi lặp lại câu nói này không ngừng. Tuy rằng ta rất muốn có được ngươi, nhưng ta càng muốn ở những lúc ngươi gặp phải ác mộng, ta có thể ở bên cạnh ngươi gắt gao mà ôm lấy ngươi.

"Đồ ngốc", Giang Trừng khóe mắt đỏ bừng lại vòng tay ôm lấy người nọ, không có ngươi, tình yêu của ta cũng không có chỗ để.

Trải qua bao nhiêu biến cố thâm trầm mới có thể trở về bên nhau, ta nhất định vĩnh viễn sẽ không buông tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro