18.(Người quen cũ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả nhóm đến Trương Thành muộn hơn dự kiến ban đầu vài ngày nhưng không ai dị nghị hay nói gì cả. Trương Thành là thị trấn lớn nhất ở biên giới phía Tây Nam của triều đại nhà Hạ, với dân số thường trú hơn 300.000 người, sau khi mở cửa buôn bán, lượng người lui tới và đi ngày càng nhiều, từ lúc bước vào thành, họ có thể thấy đám đông người qua lại. Có người Hạ, người man, và một số dân địa phương khác..v.v. Ngoài ra bên đường còn có một số người gánh bán hàng nhỏ , thường là bán một số đồ dùng nhỏ hoặc là bán thực phẩm thiết yếu.

Thái Hoàn từ khi vào thành liền hưng phấn không thể hiểu được, hầu như mỗi quầy hàng nhỏ nàng đều phải dừng lại một lúc, nhìn trái nhìn phải những sản phẩm to nhỏ khác nhau, thậm chí còn mua một chiếc màn thầu nhân thịt nóng hổi ăn. Còn Hạ Hi nhìn có vẻ điềm tĩnh hơn nhiều, mặc dù đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc gần gũi với cuộc sống của người dân bình thường như vậy.

Trong suốt chuyến đi, Sở Lam luôn nắm tay Hạ Hi, mặc dù hai người đều ăn mặc như đàn ông nhưng không có ý định tách ra, giống như Thái Hoàn, cậu thiếu niên cũng tò mò về nhiều thứ, chẳng hạn như việc cậu ấy đang cầm một chiếc mũ rơm rồi xoay nó vòng vòng lại cầm lên đội thử. Người man tộc cũng có mũ đội, nhưng hình dạng không phải như thế này, sau khi đội lên thử xong, cậu hướng về phía Hạ Hi cười rạng rỡ, hỏi :"Trông đẹp chứ?"

Hạ Hi mỉm cười gật đầu, Sở Lam lại đội mũ lên đầu hắn, nhìn chằm chằm, có vẻ không hài lòng nên lại bỏ mũ xuống, cầm một kiện áo tơi, lại khoác trên người thử xem. Hai người đi từ quầy này đến quầy khác, dọc đường mua các loại đồ dùng sinh hoạt, đều do Sở Lam chọn, hắn không biết đã đi bao lâu, Hạ Hi quay đầu lại , nhưng không thấy Thái Hoàn đâu. Cậu lo lắng, vội vàng muốn đi tìm nhưng Sở Lam nắm lấy tay hắn nói: "Có người bảo vệ cô ta, cô ta sẽ không bị lạc mất đâu."

Hạ Hi thở phào nhẹ nhõm, nhìn bốn phía, không thấy đám vệ binh đi theo mình trước đó, cũng không biết bọn họ đã đi đâu, trong lòng có chút bất an, liền nhẹ nhàng kéo Sở Lam gần vào, đè giọng nói, hỏi: "Ngài xem thị vệ đều đã tách ra như vậy, có nguy hiểm hay không?"

Sở Lam cười lớn, nhẹ nhàng nói: "Ở đây không ai biết thân phận của ta, ta sợ cái gì chứ? Ta đói bụng rồi, chúng ta tìm quán ăn ăn trưa đi. Nhiều cửa tiệm như vậy , Hạ Nhi, ngươi muốn đến quán nào?"

Hạ Hi miễn cưỡng đè xuống bất an trong lòng , hắn cũng không có xem kỹ các cửa tiệm, chỉ nói: "Ngài chọn là được rồi." Sở Lam dẫn hắn đi vào một cửa tiệm tên là :"Túy Tiên Cư", bởi vì còn chưa đến giờ trưa, mọi người tới ăn cơm ở đó cũng không có nhiều người, cửa tiệm rộng lớn chỉ có vài bàn khách ngồi, hai người vừa bước vào, tiểu nhị đã nhiệt tình chào đón rồi dẫn họ vào bàn ăn, nhiệt tình lau bàn, rót trà, và nói chuyện cùng với họ: "Các quan khách muốn gọi món gì? Gà tây nướng củi của quán chúng tôi là món nhất định phải gọi nha, tất cả những vị khách đã nếm thử đều khen rằng rất ngon, còn có món thịt lợn, cá chua ngọt.. cậu ta nói liên tục bảy tám món đặc sắc ở quán, Sở Lam cũng không hỏi giá cả, liền nói: " Tất cả những món cậu vừa nói đem lên đây, với một bình rượu."

Người tiểu nhị hơi giật mình: "ngài muốn gọi hết à? Nếu chỉ có hai vị ăn thôi . Tôi nói thật, khẩu phần mọi món ở cửa hàng chúng tôi không hề nhỏ đâu, hai người sẽ ăn không hết đâu, sẽ lãng phí lắm đó. Nếu cả hai đều muốn thử trước, tôi đề nghị hai ngài gọi hai hoặc ba món trước đi, nếu không vội đi ngay thì tối nay hoặc ngày mai các ngài có thể ăn mấy món còn lại để thử".

Sở Lam nhướng mày cười nhẹ: " Cậu làm ta ngạc nhiên đấy, ta gọi nhiều như vậy, cửa tiệm các ngươi sẽ kiếm được nhiều hơn, vậy mà cậu còn nhọc lòng về cách ta ăn sao?"

Người tiểu nhị mỉm cười làm lành nói: " Quý ngài thật tốt bụng, nhưng nếu chỉ có hai người ăn thì thật sự không thể ăn nhiều món như vậy được đâu."

Sở Lam cười nói: "Vậy tùy ngươi đi, trước đem ba món lên, liền theo ý ngươi chọn ba món ngon ngon đi ."

Người tiểu nhị đi xuống chuẩn bị, hai người ngồi gần cửa sổ trên lầu hai, chỉ cần hơi nghiêng người nhìn xuống.
Bọn họ có thể nhìn thấy đám đông đang đi lại bên dưới. Sở Lam quan sát một lúc, Hạ Hi đột nhiên dùng giọng điệu lo lắng nói: "Thái Hoàn không đi theo kịp, bữa trưa cũng không biết có ăn gì không nữa."

Sở Lam nhìn chằm chằm vào hắn, giọng điệu có chút không vui, "Huynh lo chuyện ít thôi. Huynh đã đưa tiền cho cô ta rồi, cô ta còn có thể chết đói à? Hơn nữa, cô ta hồi nãy đã ăn rồi phải không? Cô ta miệng chưa dừng lại đâu."

Hạ Hi nhìn thấy thiếu niên có vẻ hơi tức giận. Tuy không rõ nguyên nhân, vội vàng giải thích: "Ta chỉ, chỉ là có chút lo lắng..."

Sở Lam bĩu môi, "Sao huynh lại quan tâm đến cô ta như vậy? Cô ta chỉ là một nha hoàn thôi." Giọng điệu không hài lòng của hắn quá rõ ràng, Hạ Hi càng ngày càng bất an, Sở Lam dựa sát lại gần, nhìn chằm chằm ta nói: " Ngươi chỉ có thể để ý đến ta thôi, đã biết không?"

Tiểu phu quân khen rồi.🤣🤣

Hạ Hi có chút dở khóc dở cười, chỉ có thể gật đầu, sắc mặt Sở Lam trông khá hơn. Một lúc sau, tiểu nhị mang ra tất cả món ăn mà cho là ngon nhất, ngoài rượu ra, cậu ta còn múc một bát cơm trắng rồi đặt sang một bên. Đồ ăn phân lượng đúng như lời cậu nói, bát đựng gà tây nướng củi to gần bằng cái chậu, mùi thơm của đồ ăn tràn ngập trong không khí, khiến ai cũng không khỏi chảy nước miếng. . .

Hạ Hi dùng khăn sạch mang theo lau đũa và bát, sau đó đưa cho Sở Lam nói: " Ngài nếm thử." Thiếu niên rõ ràng là đói bụng, còn chưa kịp uống rượu đã bắt đầu nếm thử đồ ăn. So với những người man bọn họ cùng nướng thịt, người Hạ hiển nhiên biết cách nấu ăn ngon hơn, Sở Lam ăn mỗi món đều rất hài lòng, khen ngợi mấy lần, đặc biệt là món cá sốt chua ngọt, thật sự rất hợp với hắn gây cảm giác thèm ăn, khiến hắn rất thích, gần như nguyên một miếng cá đã vào bụng hắn.

Hạ Hi ăn không nhiều, nửa lúc sau cậu dành phần lớn thời gian cạo xương cá cho Sở Lam, lọc xương cá sạch sẽ, ngâm thịt cá với nước cốt rồi cho vào bát của tiểu phu quân. Thấy hắn thật sự thích đến như vậy, Hạ Hi đột nhiên đứng dậy nói: Sở Lam, ta xuống lầu một lát được không?"

Sở Lam cũng không hỏi cậu đi làm gì, gật đầu đồng ý. Sau khi rời đi rất nhanh cậu đã quay trở về, trong tay cậu còn có một mảnh giấy được gấp lại, Sở Lam muốn xem, nên Hạ Hi đã mở nó ra và đưa cho hắn. Sở Lam liếc nhìn mấy cái, nói: "Đây là... Công thức món cá sốt chua ngọt vừa rồi sao?"

Hạ Hi nhẹ nhàng gật đầu, nhẹ nhàng khen ngợi: " Chữ Hán của người càng ngày càng tốt."

Sở Lam hiển nhiên rất cao hứng, trong mắt sáng lên, " Huynh đặc biệt hỏi ta sao?"

Hạ Hi nói: "Đúng vậy, chờ khi trở về ta sẽ cố gắng học làm."

Sở Lam đem giấy gấp trả lại cho hắn, nói: " Cửa tiệm này khá tốt, người tiểu nhị còn giúp chúng ta tiết kiệm tiền, đầu bếp con dạy Huynh công thức nấu ăn, xem ra người Hạ không chỉ có mấy người đầu cơ trục lợi thôi." Cậu sinh ra không tốt, cậu không có nhiều ấn tượng như vậy không dám phản bác, chỉ nói: "Hầu hết người dân bình thường đều là người tốt, bất kể là người Hạ hay người Man."

Sở Lam tính tiền rồi đi xuống lầu, Hạ Hi nhìn thấy người thị vệ trước đó lại xuất hiện trước mặt cậu, vẫn ăn mặc như một thương nhân, nhưng cậu không nhìn thấy Thái Hoàn, mãi đến khi trở về khách điếm, cậu mới nhìn thấy Thái Hoàn đang ngồi ở đại sảnh. Cô ấy còn mua nhiều thứ hơn ta, nào là quần áo, phấn hồng, bột màu, thậm chí còn cài thêm một chiếc trâm mới mua trên đầu, nhìn trông rất *minh diễm động lòng người.
*tươi sáng và quyến rũ.

Người dẫn đầu đặt mấy phòng trong khách điếm, Hạ Hi và Sở Lam đương nhiên sẽ ở cùng một phòng, sau khi vào phòng, trong lòng có chút bất an, lo lắng Sở Lam ban ngày sẽ muốn ấy ấy, nhưng nam nhân chỉ hôn nhẹ hắn nói: "Ta đi ra ngoài chút, huynh ngoan ngoãn nằm ở đây, đừng chạy lung tung đó."

Hạ Hi không dám hỏi hắn đi đâu, liền ngoan ngoãn gật đầu, Sở Lam không lâu sau đó rời đi, Thái Hoàn mang theo một chậu nước nóng đi vào, sau đó chờ Hạ Hi rửa mặt xong, đột nhiên nói: "Nữ vương, hôm nay muội gặp được người quen, người đoán xem là ai?"

Hạ Hi đương nhiên đoán không ra , dù sao khiến hắn và Thái Hoàn cảm thấy là cố nhân cũng không nhiều, từ khi đến Man quốc, bọn họ gần như không có liên hệ gì với người Hạ. Hầu như tất cả những người cậu biết đều ở trong cung, đều xuất thân từ quý tộc nên không thể đến đây vào lúc này.

Thấy hắn đoán không ra.

Thái Hoàn vui vẻ cười nói: "Là Lý Nguyên ca."

Hạ Hi sửng sốt một chút, nghe thấy cái này tên, trong đầu rất nhanh thoáng hiện ra một khuôn mặt tới, lại cũng bởi vì đã nhiều năm không gặp mà có chút mơ hồ. Hắn ngập ngừng hỏi: "Có phải đội trưởng đội thị vệ hộ tống chúng ta đi hòa thân Lý Uyên không?"

Thái Hoàn cười nói: " Đúng vậy, ngoài ngài ấy còn ai nữa? Lúc đó những người khác đều rất lạnh lùng xa cách, muội không biết. Dù sao bọn họ không muốn hay không dám, dù sao họ cơ hồ chưa từng cùng chúng ta nói chuyện, chỉ có ngài ấy là quan tâm chúng ta."

Hạ Hi hỏi: "Vương thành cách nơi này xa như vậy , hắn sao lại đến nơi này?"

Thái Hoàn nói: " Chắc ngài ấy đã được thăng chức đi ? Muội nghe thấy những người xung quanh gọi Ngài ấy là người canh giữ (守备). Ngài ấy hiện giờ chắn là người bảo vệ của Trương Thành. Nữ vương, người canh giữ là cấp quan phẩm bao nhiêu?"
* Từ này t tra gu gồ nó ra vậy ai biết nào hợp hơn cm cho t nha.

Hạ Hi nói: "Tứ phẩm, làm sao muội gặp được hắn? Làm sao có thể trùng hợp như vậy? "

Thái Hoàn nói: "Muội nghĩ đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Muội gặp ngài ấy trên đường. Ngài ấy dường như đang đi với thuộc hạ đi tuần tra. Ngài ấy đang cưỡi trên một con ngựa lớn. Muội nhìn thấy ngài ấy rồi kêu, và ngài ấy dừng lại , nói với muội vài câu, nghe nói rằng ngài cũng đang ở đây, nói rằng muội muốn hẹn gặp ngài, thậm chí còn hẹn thời gian cùng địa chỉ với muội."

Hạ Hi sửng sốt một lát, trong lòng thắt lại, vô thức nói: "Sao muội lại nói cho hắn biết ta ở đây??"

Giọng điệu của hắn nghiêm khắc hơn bình thường một chút. Đã quen khi ở gần hắn, nhưng Thái Hoàn không quen với giọng điệu này của hắn, nên trong lòng có chút bực bội, cô mím môi, nụ cười trên mặt chợt tắt, thấp giọng nói: "Ta, ta không nói với ngài ấy, là ngài ấy tự đoán được, còn nói muốn mời người một bữa cơm, nhưng ta không thay mặt người đồng ý, cũng không nói thêm gì."

Hạ Hi nhìn bộ dáng ủy khuất của cô , trong lòng có chút áy náy, đưa tay ra sờ đầu cô, giọng điệu nhẹ nhàng hơn rất nhiều, "Được rồi, là lỗi của ta, nhưng ta đã là vương hậu của Man quốc, hắn là người canh giữ Trương Thành, không phải người bình thường, ta không thể gặp hắn được." Cho dù đối phương thực sự không có ý gì khác, chỉ là ôn lại chuyện xưa, nhưng dựa trên thân phận của hắn mà gặp mặt cũng không thích hợp.

Thái Hoàn hiển nhiên có chút khó hiểu: "Lý Uyên ngài ấy dọc đường đối xử với chúng ta rất tốt, ta nhớ rõ trời mưa to, ngựa của chúng ta bị lật, thậm chí ngài ấy cũng không để chúng ta bị ướt mưa, luôn luôn che chở chúng ta, bây giờ chỉ mời chúng ta ăn cơm mà thôi có gì sao?"

Hạ Hi lắc đầu, nhẹ nhàng nói: " Muội ra ngoài chơi đi, ta nghỉ ngơi chút." Thái Hoàn đáp lại, cầm chậu nước trong tay bước ra ngoài. Khi cô vừa bước tới cửa, Hạ Hi lại gọi cô lại.

Hạ Hi do dự hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn hỏi: "hắn hẹn ở đâu? Lúc nào đi?" oaoaedit ❤️
Noel vui vẻ nè!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro