3.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Lúc bọn họ vào tẩm cung , bên trong đã có rất nhiều thị vệ và thị nữ đứng thành hai hàng, các thị nữ đang bưng mấy cái chậu, trong chậu trên thực tế là để một miếng thịt dính máu, mùi tanh hôi khiến bụng Hạ Hi cảm thấy hơi khó chịu. . , nhanh chóng quay mặt đi, nhưng ngay sau đó hắn  biết được rằng hắn  cùng vị Đại vương bên cạnh cần cắt một miếng thịt tươi trong chậu và nuốt xuống, hơn nữa còn phải uống một chén máu sói .

Hạ Hi sợ hãi sắc mặt tái nhợt, nhưng hắn không dám làm trái, ta nhìn vị thiếu niên trẻ sảng khoái dùng dao cắt một miếng thịt  lớn, bỏ vào miệng, nhai vài lần mà không có biểu cảm gì bất thường. rồi nuốt xuống, thiếu niên lại đưa con dao cho hắn. Hạ Hi run rẩy cầm lấy con dao, hắn chưa bao giờ xử lý thịt sống qua nên có chút không nỡ xuống tay , cuối cùng hắn ngập ngừng cắt một miếng thật nhỏ - hận không thể vứt miếng thịt xuống đất. rồi nhắm mắt nhét vào miệng, nhưng mà ta cũng không dám nhai mà chỉ cố gắng nuốt xuống.

Mặc dù vậy, nhưng mùi vị tanh nồng nặc vẫn liên tục lan tỏa khỏi cổ họng khiến Hạ Hi cảm thấy khó chịu đến mức gần như muốn nôn mửa tại chỗ. Hành động này của hắn hiển nhiên khiến những người khác không hài lòng, vị vương trẻ tuổi cau mày, nhưng cuối cùng cũng nhẫn nại không nói gì, sau đó đưa cho hắn một bát lang huyết tỏa khói và nói: "Uống hết toàn bộ đi." Hạ Hi toàn thân run rẩy,máu như ngường chảy bất động, hắn nhận ra ánh mắt của những người ở đây nhìn hắn" như hổ rình mồi ", hắn liền biết nghi lễ này nhất định rất quan trọng, nếu hắn không uống hết chén máu này sẽ bị dẫn ra  ngoài và chém đầu ngay lập tức, nên mặc dù rất ghê sợ nhưng hắn vẫn bưng bát máu đỏ lên, ngửa đầu ra sau ,nhắm mắt uống cạn.

Mùi tanh nồng nặc khiến Hạ Hi cảm thấy như đang chìm trong biển máu, chất lỏng ấm nóng chảy xuống cổ họng và  đảo lộn trong dạ dày của cậu. Khi toàn bộ chất lỏng trong bát đã hết, Hạ Hi cảm thấy linh hồn của mình như đã bị rút ra ngoài, hắn có chút nghi hoặc không biết chính mình có thể chịu đựng được mà bị ngất ngã xuống đất hay là nôn mửa nữa hay không.

Động tác lưu loát nhanh gọn của hắn đã chiếm được hảo cảm của người khác, vị vương trẻ tuổi nở một nụ cười hết sức hài lòng, cầm lấy một chén lang huyết khác uống cạn, sau đó giơ tay nhẹ nhàng lau đi vết máu còn sót lại trên khóe miệng Hạ Hi rồi vui vẻ nói: “Từ giờ trở đi, nàng sẽ là phu nhân của ta.”

   *Lang huyết là máu của con sói á tui thấy thuần Việt ko hay lém nên để nguyên lun.

Hạ Hi chỉ có thể cười gượng.

Trong lúc những người khác đang tổ chức tiệc mừng ngoài tẩm cung , thì Hạ Hi ôm cái ống nhỏ hắn mang theo đến đây nôn ra hết, Thái Hoàn sợ đến mặt trắng bệt, không ngừng hỏi: “ Điện hạ, bọn họ cho ngài  ăn cái gì vậy? Không lẽ là  uống máu ăn thịt người hả?

Hạ Hi lắc đầu , nôn đến nỗi ra mật trắng mật đen luôn, nhưng trong miệng vẫn cảm thấy có mùi tanh khó chịu. Nửa đêm, anh cảm thấy đỡ hơn một chút, Thái Hoàn vì mệt mỏi nên đã ôm gối đi ngủ , Hạ Hi đỡ cô sang một chiếc giường nhỏ khác, đắp chăn cho cô, xoay người lại liền nhìn thấy thiếu niên đang đứng trước cửa. người đó đang nhìn thẳng vào hắn.

Đó là phu quân hắn, vua của những người Man tộc.

Hạ Hi cả người trong chốc lát lạnh lẽo, cậu thiếu niên bắt đầu nói ra những lời vô nghĩa với giọng điệu rất kích động,  nhưng Hạ Hi lại không hiểu một từ nào cả . Hắn ngơ ngác nhìn đối phương, dần dần nhận ra thiếu niên chắc hẳn đã uống không ít rượu, bởi vì mặt cậu rất đỏ, thân thể thì đứng không vững lắm, do dự một chút, hắn đưa tay dìu hắn. Chàng thiếu niên lập tức dừng giọng, tiếp tục nhìn thẳng vào mắt anh, một lúc sau mới hài lòng bĩu môi rồi nghiêng người về phía hắn.

Dù sao thiếu niên vẫn còn nhỏ , Hạ Hi vẫn có thể dìu được hắn khá dễ dàng. Trong tẩm cung này chỉ có một chiếc giường lớn, hình như là nơi tối nay bọn họ sẽ ngủ, Hạ Hi đỡ thiếu niên ngồi trên giường, thấy một bộ dáng thiếu niên vẫn mặc trang phục rờm rà và nặng nề, nghĩ nghĩ rồi vươn tay ra. lấy vương miện trên đầu của cậu xuống.Chàng thiếu niên trẻ cũng không có  ngăn động tác của hắn, hành động này của hắn rất thích hợp, nên sau khi Hạ Hi cẩn thận cởi bỏ vương miện trên tóc, sau đó lại cởi áo choàng, quần dài, cuối cùng là cởi giày và tất ra.

Hắn tuy chưa từng phải chăm sóc người khác nhưng hắn từ nhỏ đã thận trọng không cần để ai phải hầu hạ hắn thay đồ tắm rửa, những việc này hắn đều tự làm cho nên việc này hắn vẫn khá thành thục. Chân thiếu niên có chút mùi hôi, nhưng Hạ Hi không ngại, chỉ đứng dậy m đi lấy một chậu nước nóng đến. Nhưng vừa đứng dậy, cậu thiếu niên đã dùng sức nắm lấy tay anh và nói một câu tiếng Man.

Hạ Hi không biết ngôn ngữ Man tộc, nhưng hắn có lẽ hiểu ý cậu ta chắc chắn đang hỏi hắn đi đâu, nên hắn nhỏ giọng nói: “Ta đi lấy nước giúp cậu lau người rửa mặt .” Chàng trai buông lỏng tay hắn ra. Nhưng ánh mắt của nó vẫn chăm chú nhìn hắn cho dù hắn đã đi ra ngoài rồi, cậu ta vẫn ngẩng đầu nhìn ra. Hạ Hi đã từng dùng nước nóng rồi ,nên biết nó ở đâu, cậu tìm được một cái chậu gỗ nhưng khi lấy đầy chậu nước lại không tìm thấy cái khăn nào hết, do dự một lúc, hắn ngâm cái khăn đang dùng của mình,rồi vắt khô thật ráo. bước đến chỗ thiếu niên, bắt đầu rửa mặt cho cậu.

Sau khi lau cho cậu xong, trên vải xuất hiện một lớp màu đen, làn da trên mặt thiếu niên trở nên trắng hơn một chút.

Người man tộc không mấy yêu thích đến sự sạch sẽ, tám ngày mười ngày mới tắm một lần là chuyện rất bình thường, trước đó Hạ Hi có nghe qua chuyện này, hiện giờ mới chứng thật, có chút kinh ngạc.

Nói cho cùng, chàng thiếu niên trẻ tuổi này cũng không phải là người bình thường.

Trên mặt Hạ Hi  không dám có  biểu cảm kỳ quái nào , tiếp tục rửa mặt, lau mặt xong, chậu nước quá bẩn không thể dùng được nữa. Hạ Hi chỉ có thể đi lấy một chậu nước mới, lau tay, rửa chân cho cậu xong.

Nhìn hắn vùi đầu xoa chân cho cậu thiếu niên rất hài lòng , cậu ta dùng ngón chân cái nhẹ nhàng  cọ cọ những ngón tay thon dài trắng trẻo của Hạ Hi, cậu bé dùng tiếng Hán không chuẩn lắm hỏi: "Công chúa điện hạ là danh xưng của ngươi ,  vậy tên ngươi là gì?" ? Tên thân mật thì sao, ta nên gọi ngươi thân mật một chút."

Hạ Hi ôn nhu nói: "Ta tên là Hạ Hi, đại vương có thể gọi ta là Hi Nhi."

"Hi Nhi?" Thiếu niên cẩn thận nói lại hai chữ này, tựa hồ rất thích , còn nói lại mấy lần với các âm điệu khác nhau lại hỏi: “Ta gọi ngươi như thế này có đúng không?”

Thực ra thì vẫn có một chỗ gọi sai, nhưng Hạ Hi vẫn gật đầu, "Đúng rồi.”

Chàng trai trở nên vui vẻ. Rồi đột nhiên xoa xoa ngón tay hắn, hỏi: “Sao ngươi không hỏi tên ta là gì?”

Các phi tần của Hạ Quốc không thể gọi tên thật của hoàng đế, cho dù họ có là hoàng hậu đi nữa, nhưng Hạ Hi biết, hắn đã tới Tây Bắc Man tộc không cần tuân theo quy tắc của Hạ triều nữa, hắn thuận theo, liền ngoan ngoãn hỏi: "Đại vương tên là gì?"

Thiếu niên trừng mắt nhìn hắn, trong miệng nói ra những câu từ rất dài, là nói tiếng Man. Tên của người Man tộc thường rất dài , thậm chí có dịch sang tiếng Hán cũng không có nghĩa nào cả, Hạ Hi cố gắng nhớ lại, chàng trai trẻ thúc giục hắn gọi tên mình, nhưng sau khi hắn gọi mấy lần đều cảm thấy hắn nói không giống cậu nói lắm.  Có chút rụt rè nhìn về cậu ,  nhưng sợ thiếu niên sẽ tức giận.

Thiếu niên có chút không vui, hơi bĩu môi rồi nói: "Sư phụ cũng đặt cho ta một cái tên tiếng  Hán là Sở Lam, Ngươi có thể gọi ta như vậy."  Không dám hỏi thêm, hắn chỉ nhẹ nhàng gật đầu, "Được rồi, Sở Lam ." Oaoaedit ❤️
   夏希 tên tiếng Trung của thụ nè .
   初岚    //.  ...............//.......... Công nè.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro