4.( Ngươi ăn ít như vậy sẽ không tốt cho việc sinh con đâu 🐺)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc giường của người ở đây không giống với chiếc giường trong cung khi xưa hắn từng ở , nói là cái giường nhưng giống một chiếc ghế lớn hơn. Chiếc ghế lớn này ngắn hơn nhiều so với một chiếc giường bình thường, xung quanh có phủ rèm dày, giường được trải một tấm nệm mỏng, nhưng chắc hẳn là một loại vải dệt bình thường không mềm mại cũng không ấm áp. Lúc này đã vào đầu thu, thời tiết không lạnh lắm, chăn trên giường cũng không quá dày,có hai tấm.

Hạ Hi rót nước rửa tay xong đi vào, liền thấy Sở Lam đã chui vào trong một cái chăn, lộ ra đôi mắt nhìn hắn. Đôi mắt của thiếu niên sắc lẹm , như có ánh sáng rực rỡ ấy, làm hắn liên tưởng đến ánh mắt của một con sói trong đêm vậy. Hạ Hi bị cậu ấy nhìn mà trong lòng cảm thấy bất an, bước chân chậm rãi, có chút phân vân không biết nên đi qua không nữa. Trên người hắn còn mặc trang phục khá dày, cả trong lẫn ngoài có ba tầng, thắt lưng nút thắt đều rất chỉnh tề. Hắn bước chậm chạp vào, tẩm cung cũng không có lớn như vậy , chỉ một lát sau liền đi tới trước giường, thời điểm đang do dự thì, thiếu niên mở miệng hỏi: "Ngươi không cởi quần áo ra sao?"

Hạ Hi vội vàng lo lắng nói: " à à, ta hiện tại mới cởi ra." Hắn chuyển hướng qua bên cạnh đi ra, đi đến chỗ Sở Lam nhìn không tới , mới chậm rãi đem quần áo trên người cởi xuống dưới, lại tháo bím tóc trên đầu ra, một lát sau, Sở Lam lại hỏi: " Chưa xong nữa sao?"

Trong giọng nói của thiếu niên mang theo một chút ủ rũ, Hạ Hi vội vàng lên tiếng, động tác cũng nhanh hơn , rốt cuộc cũng đem cuối những cái bím tóc cũng tháo ra hết, sau đó thổi tắt nến ngay bên cạnh , tay chân nhẹ nhàng lên giường.

Lúc này là lúc bọn họ động phòng hoa chúc.( Đêm tân hôn á)

Nhưng mà so với những gì Hạ Hi tưởng tượng tốt hơn rất nhiều, nhưng mà cũng không thể làm hắn an tâm hơn, ở dị quốc tha hương *(ý là giống câu đất khách quê người á dịch thuần nghe hiện đại quá nên để vậy nha 😘), bí mật hắn mang theo bên người giống như cây dao kề trên cổ, không biết khi nào lưỡi dao sắc bén liền sẽ đâm qua, đem hắn hoàn toàn giết chết! Hắn co thân thể vào trong cái chăn, nỗ lực ổn định hô hấp của mình, lại không thể giúp chính mình đi vào giấc ngủ. Nhiệt độ thành Ngọc Đô giữa ngày và đêm trên lệch khá lớn , bây giờ đột nhiên cảm thấy có chút lạnh,hai chân Hạ Hi đều bị lạnh đến cứng lại, nhưng hắn không dám nhúc nhích, sợ người bên cạch thức giấc .

Nhưng không biết từ lúc nào, thiếu niên bên người lại lăn đến chỗ hắn bên này, chui vào trong ổ chăn của hắn, sau đó chân thiếu niên đều gác lên người hắn, đem hắn ôm chặt lấy, gương mặt còn hướng tới cổ hắn dụi dụi, tựa hồ cảm thấy ấm áp thoải mái , liền không động đậy nữa.

Hạ Hi cả người cứng đờ, hắn thực sự không quen ngủ chung với người khác trên một chiếc giường , từ khi sinh ra đến lúc 12 tuổi hắn luôn sống trong bóng tối, sự tồn tại của hắn không thể cho người khác biết, có khi lâu lâu muội muội của hắn sẽ đến ngủ trưa cùng hắn.Điều hắn từng cảm thấy hạnh phúc nhất là hắn có thể ngủ cùng mẫu thân, nhưng không phải lúc nào cũng như vậy. Bây giờ, người nằm bên cạnh hắn lại là một người xa lạ, là phu quân của hắn, là Đại vương một quốc gia .

Hạ Hi vốn nghĩ rằng mình sẽ không ngủ được, nhưng không biết từ bao giờ , hắn từ từ chìm vào giấc ngủ, ngủ rất dày , ít nhất cơ thể không bị lạnh làm tỉnh giấc, ngược lại còn cảm thấy có chút ấm áp.

Buổi sáng khi thức dậy, trong phòng không có đèn nhưng hắn có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh. Hạ Hi ngơ ngác một lát, lông mi mảnh mai run rẩy, nhìn màu sắc tấm rèm trên đầu giường cảm thấy rất khác lạ , ý thức dần dần phục hồi, hắn cuối cùng cũng hiểu được tình cảnh của mình. Thật mau, như cảm giác được bên cạnh có ánh mắt nhìn hắn, quay đầu lại, thì thấy người thiếu niên đang nhìn mình đầy thích thú khiến hắn có chút giật mình.

Hai người vẫn còn đang ôm nhau thắm thiết , Sở Lam còn chưa lấy chân ra khỏi eo hắn nữa, cậu ta dựa người vào vai hắn, giọng đanh lại hỏi bằng tiếng Trung: "Người Hạ triều các ngươi ai cũng đẹp trai như ngươi sao?"

Hạ Hi ngẩng người, liền vội vàng đáp: "Không có đều giống nhau." Hắn cứng đờ, sợ hãi thiếu niên phát hiện ra sự khác biệt của mình, hắn có hầu kết , mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng Ngực hắn cũng bằng phẳng, mặc dù dương vật của hắn không lớn, nhưng dù sao thì cái quần ta đang mặc cũng không đủ dày, không có gì đảm bảo rằng thiếu niên sẽ không nhận ra điều gì khác lạ. Nhưng cũng may Sở Lam không mấy để ý, thiếu niên nhanh chóng đứng dậy, ngồi trước gương, quay đầu nhìn hắn: "Ngươi cũng đứng dậy đi." Từ hôm qua, Hạ Hi đã biết đây là trách nhiệm của mình.

Là một vương hậu... Những điều lệnh của người Man hoàn toàn khác với quy định của người Hạ , ngoại trừ vương Man tộc, những người khác đều là nô bộc của vương và cần phải phục vụ và tuân theo mệnh lệnh của ông ta. Mặc dù điều này cũng xảy ra ở thời nhà Hạ, nhưng các phi tần trong cung điện thực sự chưa bao giờ phải làm bất cứ chuyện gì cho hoàng đế, xung quanh có rất nhiều cung nữ và thái giám để hầu hạ bọn họ. Dân số man tộc không nhiều, ngay cả người hầu trong cung điện cũng không nhiều, Hạ Hi là vương hậu cũng chỉ có sáu thị nữ, nhưng sáu thị nữ này phải làm rất nhiều việc, nào là dọn dẹp, phụ trách nấu ăn, chịu trách nhiệm giặc quần áo ...v...v... Khoang đã, sau khi đại vương thành thân sẽ không có người nào hầu hạ nữa mà là hắn sẽ chịu trách nhiệm hầu hạ đại vương những việc như lấy nước rửa mặt, tắm rửa ,mặc quần áo, chải tóc, toàn bộ đều giao cho vương hậu tự mình làm.

Hạ Hi vội vàng bò dậy, nhanh chóng choàng áo vào người, chưa kịp rửa mặt chải đầu cho chính mình, liền gấp gáp mặc quần áo chải tóc cho Sở Lam. Quần áo mặc còn nhanh, trang phục Man tộc mặc vào tới so với trang phục người Hạ giản dị thuận tiện hơn rất nhiều, chỉ là chải tóc hắn lại không hiểu lắm, nhưng mà cũng tại không có ai tới chỉ dạy hắn cả, hắn chỉ có thể nhớ kiểu tóc hôm qua làm sao thì cố gắng làm lại y như cũ. Trong lúc hắn búi tóc lên , Sở Lam liền vẫn luôn nhìn gương đồng lại nhìn hắn, đột nhiên nói: "Ngươi về sau phải dậy sớm hơn chút , hôm nay có chút trễ rồi." Thiếu niên hơi hơi dẩu miệng xuống, "Ta hôm nay cũng khởi triều chậm trễ rồi."

Hạ Hi có chút hoảng sợ, không biết nên làm cái gì bây giờ, theo bản năng quỳ xuống, nói: "Ta, ta biết sai rồi, về sau tất nhiên, tất nhiên sẽ dậy sớm một chút."

Sở Lam tựa hồ không nghĩ tới hắn phản ứng lớn tới vậy , sửng sốt một chút, quay đầu nhìn hắn, "Ngươi quỳ với ta làm cái gì? Điểm này người Hạ các ngươi đều không tốt, động chuyện liền quỳ. Về sau không được như vậy biết không, đã là người Man tộc, liền phải đem quy củ trước khi quên đi." Hắn lại nói: "Huống chi, ta lại không phải khiển trách ngươi."

Hạ Hi trong lòng thấp thỏm, chậm rãi đứng lên, rũ mặt mày nói: " Vâng." lại tiếp tục tết tóc cho hắn.

Sở Lam nói: "Ngươi mới đến, thật sự dậy không nỗi, có thể ngủ thêm một chút, không trách ngươi." Hắn sắc mặt đột nhiên đỏ hồng, có chút lúng túng nói: "Dù sao hôm qua cũng là đêm tân hôn của chúng ta."

Hạ Hi không dám lộ biểu cảm gì, như cũ thuận theo thiếu nhiên nói "Đúng vậy". Ngón tay hắn linh hoạt, lanh lẹ đội vương miện cho thiếu niên , Thái Hoàn cũng đi ra, cuối cùng nhớ bưng chậu nước tới, Hạ Hi liền lại dùng khăn mặt của mình giặt sạch sẽ lâu mặt cho Sở Lam. Thiếu niên tựa hồ không có thói quen này, nhíu mày hỏi: " Người Hạ các ngươi đều thích rửa mặt vậy sao ? Luôn luôn rửa mặt à ?"

Động tác trên tay Hạ Hi nhẹ chút, nhỏ giọng hỏi: "Ngài không thích sao?" .

Sở Lam nhìn hắn chằm chằm nói: "Ngươi rửa cho ta, rất thoải mái." Hắn tựa hồ thật sự cảm thấy thoải mái, ngẩng đầu nhắm mắt đối mặt với ta, Hạ Hi đã rửa mặt xong cho hắn, nhìn thấy hắn mong chờ như thế ,ta giặt khăn vải lau mặt cho hắn thêm lần nữa . Rửa mặt xong, một nha hoàn bưng bữa sáng đi vào, Sở Lam suy nghĩ một hồi kéo Hạ Hi cùng ăn, Hạ Hi thấp giọng nói: "Ta, ta còn chưa tẩy rửa..." Sở Lam đứng đó nói: "Vậy ngươi đi đi,ta sẽ đợi ngươi ." hắn cảm thấy mọi thứ về Hạ Hi đều rất mới lạ, thiếu niên nhìn chằm chằm vào ta nhìn lúc ta chải tóc, nhìn ta rửa mặt, nhìn ta dùng vật nhỏ chọc xoáy vào miệng rồi uống nước nhả ra , không khỏi tò mò hỏi: " Ngươi đang làm gì vậy?"

Hạ Hi mơ hồ nói: "Đánh răng đó." Đây là lần đầu tiên trong đời có người nhìn thấy hắn đánh răng, ta vẫn rất sợ hãi và xấu hổ đó, động tác còn nhanh hơn bình thường. Cho đến khi trong miệng sạch sẽ, ta mới nói tỉ mỉ cho hắn: "Đây là bàn chải đánh răng, còn đây là bột đánh răng, đánh răng sáng tối mới tốt cho răng." Sở Lam lấy bàn chải đánh răng từ trong tay anh ra, cẩn thận quan sát một lượt. Một lát sau, cau mày nói: " Thành Ngọc Đô không cần phải như vậy , buổi sáng chúng tôi chỉ súc miệng bằng chút nước muối, người Hạ các ngươi thật phiền toái." Nhưng hắn lại tò mò muốn thử, nhìn ta đầy mong đợi. "Ta có thể đánh thử không?"

Hạ Hi nói với hắn: "Tất nhiên, tất nhiên là được rồi." Vào thời nhà Hạ, bàn chải đánh răng và bột đánh răng chỉ được sử dụng bởi giới quý tộc. Hạ Hi mang theo một ít, ta nói: "ta sẽ lấy một cái mới, xin đợi một lát." Sở Lam có chút khó hiểu Hỏi "Ta không thể dùng của nàng à?"

Hạ Hi sửng sốt một lúc, sở Lam nhìn hắn đăm chiêu nói với giọng điệu nghiêm túc hơn: " Ta và ngươi là phu thê, chúng ta không thể dùng chung sao?"

Hạ Hi không thể từ chối nên hắn nhẹ nhàng gật đầu. Ta bôi bột đánh răng lên bàn chải đánh răng và nhỏ giọng nói: "Há miệng ra." Chàng trai vào trong ngồi xuống trước mặt hắn há to miệng chờ đợi. Răng Sở Lam rất trắng và rất thẳng tắp, Hạ Hi nhẹ nhàng đưa bàn chải đánh răng vào trong miệng, cẩn thận chải dọc theo hàm răng của hắn, Sở Lam tựa hồ có chút khó chịu, nhưng cũng cảm thấy mới mẻ, rất thú vị. Nên ta làm gì hắn cũng yên lặng chịu đựng. Hạ Hi sau khi đánh răng cho hắn xong ,lại đưa cốc nước cho hắn, nói: "Uống một hớp, sau đó..." ta chưa kịp nói xong nữa, Sở Lam đã nhanh chóng cầm lấy cốc nước, uống hết nước trong cốc và đặt cốc xuống,ta còn nghe rõ âm thanh hắn ta nuốt xuống một cái "ực" nữa.Ánh mắt hai người nhìn nhau, trong mắt có chút kinh ngạc.

Sự kinh ngạc của Hạ Hi nhanh chóng chuyển thành bất an, hắn thì thầm: "Cái này... ngài phải nhổ ra, không được, không uống được đâu..." Sỡ Lam phồng má trừng mắt nhìn Hắn, nói " ngươi sao lại nói chậm như vậy! Ta uống hết rồi! Hứ!"

Hạ Hi nhỏ giọng : "Ta xin lỗi."

Nhưng thấy được thiếu niên không thực sự tức giận, cậu chỉ nói: "Sau này ngươi sẽ phải đánh răng cho ta biết chưa. " Sau đó hắn nắm tay Hạ Hi đi đến bàn ăn.

Thức ăn của người Man luôn có nhiều thịt bò, thịt cừu và ít rau, thậm chí bữa sáng còn được chuẩn bị cả một đĩa thịt lớn, nhìn như thịt nướng và có mùi thơm nồng . Sở Lam ăn rất ngon miệng, liền đưa tay gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, sau đó trầm tư gắp một miếng cho Hạ Hi: "Ngươi cũng ăn đi." Hắn lắc đầu, "Ta, ta buổi sáng không thể ăn nhiều thịt..." Ta gắp một miếng bánh mì nướng vào bát, nhẹ giọng hỏi : "Bệ hạ, ta ăn cái này được không?" Sở Lan tựa hồ có chút nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu, đem miếng thịt trở về chính mình ăn . Bánh mì ăn cũng được nướng giòn, rất thơm, khẩu vị Hạ Hi rõ ràng không tốt, cho nên hắn ăn từng miếng nhỏ, ăn xong nửa miếng liền cảm thấy no rồi. Sở Lam hiển nhiên không thấy hài lòng nói: "Ngươi ăn ít như vậy, nghe nói phụ nữ ăn ít như thế thì không thể sinh con tốt được." Hạ Hi có chút hoảng hốt, lại có chút buồn cười, thật không biết hắn có thể sinh con hay không nữa, nhưng bây giờ nhất định là không thể, phu quân hắn còn nhỏ như vậy, đối với chuyện nam nữ đều không có hiểu biết. Nhưng hắn cũng không tranh cãi, chỉ nhỏ giọng nói: "Sau này ta sẽ cố gắng ăn nhiều hơn."

Sở Lam tựa hồ hài lòng, gật đầu, vui vẻ ăn thêm nửa đĩa thịt, sau đó nói: " Chờ ta quay về ta dẫn ngươi đi cưỡi ngựa ." Oaoaedit ❤️

Tính cả cổ đại của truyện này hơi hiện đại hóa rồi tui cứ tưởng hồi xưa chỉ xúc miệng bằng nước muối thui chứ truyện này đầy đủ đồ nghề lun 🤣 thụ chăm công như con lun dễ thương xỉu xong chương 4 rồi nè

Chiếc giường ấy đây nhưng mà ko có rèm tại tui lười kiếm á 🥹

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro