5. (Thật kỳ lạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lãnh thổ Man tộc rộng lớn, nếu so với Hạ Quốc đất đai màu mỡ , khí hậu tốt lành ấm áp, nơi đây thật ra cũng kém hơn khá nhiều. Hơn một nửa diện tích ở đây là sa mạc, một số nơi là núi cao bao phủ toàn băng tuyết, chỗ có cây cỏ, đồng bằng trồng trọt được rất ít , Ngọc Đô là nơi ở tốt nhất. Có cả một vùng thảo nguyên rộng lớn ở phía đông, nơi bọn họ có thể chăn thả gia súc của mình, thậm chí còn có chỗ vui chơi cưỡi ngựa dành cho hoàng tộc tôn quý.

Người man tộc đi xe ngựa không nhiều, xe ngựa của họ cũng không rực rỡ tiện nghi như xe ngựa nhà Hạ, phần lớn dùng để vận chuyển đồ vật là nhiều, người dân ở đây cơ hồ đều cưỡi ngựa. Hầu như người dân cả nam và nữ đều biết cưỡi ngựa, ngay cả trẻ nhỏ cũng được học cưỡi ngựa khi mới 5, 6 tuổi , hình như không ai mà không biết cưỡi ngựa cả.

Mà Hạ Hi đúng lúc chưa từng cưỡi ngựa qua.

Trên thực tế, hắn trước kia thậm chí còn chưa bao giờ nhìn thấy một con ngựa nữa . Trong Vương thành Ngọc Đô chỉ có một nơi là có trại nuôi ngựa , Hạ Hi là sự tồn tại không đáng nói đến, nên đương nhiên hắn không thể đến nơi đó, trước đây kiến thức về "ngựa" của hắn chỉ được học từ sách vở, trong chuyến đi lần này hắn đến Ngọc Thành, lúc đó hắn mới thực sự được chạm vào lông ngựa.

Nhưng hắn chưa cưỡi ngựa bao giờ.

Sở Lam nhờ người dẫn ra cho mình con ngựa cái đẹp và ngoan ngoãn nhất, sau đó còn tự mình dẫn nó đến chỗ hắn, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn, " ngươi thích chứ?" Hạ Hi gật đầu, " Vâng ." Hắn đưa tay ra sờ lên bộ lông đẹp đẽ của con ngựa, có chút xấu hổ nói: "Nhưng, nhưng mà ta không biết cưỡi..." Thiếu niên nghe được câu này, nhăn mũi nói, "Sao lại không biết? Người Hạ Quốc các ngươi đều như vậy sao? Ngay cả cưỡi ngựa ngươi cũng không biết. Chẳng trách mấy năm qua chiến đấu càng ngày càng tệ. " Thiếu niên nhấc chân lên dây đạp, ngồi vững vàng trên yên ngựa, nói: " Chính là vậy , biết chưa ?" Thiếu niên nhảy xuống ngựa rồi ra hiệu cho Hạ Hi lên ngựa. Hạ Hi cắn răng, nhấc chân lên bước lên dây đạp, nhưng phải mấy lần hắn mới vững vàng bước lên được, rồi mới chậm rãi leo lên yên ngựa. Bởi vì hắn lòng vòng quá lâu, nên con ngựa cái tuy rất ngoan ngoãn nhưng lại có chút thiếu kiên nhẫn, nhấc chân lên và tiến về phía trước vài bước, sắc mặt Hạ Hi tái nhợt vì sợ hãi. Hắn ngã ra sau , Sở Lam giật mình, nhanh chóng đưa tay đỡ hắn xuống , thiếu niên đỡ hắn đứng dậy, may quá hắn không bị ngã xuống đất,Hạ Hi vẫn còn sợ hãi, cố gắng đứng thẳng , hắn vô thức muốn quỳ xuống nhưng nghĩ lại lời thiếu niên nói sáng nay. Lại cố gắng hết sức kìm lại, thấp giọng xấu hổ nói: "Thật xin lỗi, ta thật vô dụng. "Hạ Hi hồi nãy ngã xuống có chút mạnh , Sở Lam dù sao cũng còn nhỏ, bị ấn vào cánh tay có chút đau nhức, hắn hừ mũi nói: "Đúng là rất vô dụng." Thiếu niên lại đứng trước mặt Hạ Hi, ngẩng đầu nhìn hắn nói: " về sau ngươi phải chăm chỉ học tập cho tốt, biết không?nơi này của bọn ta ,nhất định phải biết cưỡi ngựa, ngươi còn là vương hậu của ta nên càng phải biết nhiều hơn."

Hạ Hi nói: "Ta sẽ ghi nhớ trong lòng. "

Đồ ăn người Man tộc hắn ăn không quen, những nơi khác cùng ngôn ngữ ở đây hắn đều không biết . Trong hai tháng đầu tiên sau khi Hạ Hi kết hôn, hắn chưa không bao giờ rời khỏi tẩm cung của mình trừ khi Sở Lam có việc yêu cầu hắn. Thức ăn cũng được chế biến rất đơn điệu , ngoại trừ thịt nướng thì vẫn là thịt nướng, hoặc là khoai tây nướng, món ăn chính hầu như chỉ có bánh mì nướng, Hạ Hi ăn không quen nhưng cũng không dám nói gì, cậu chỉ cố gắng ép mình phải ăn cho no bụng. Hắn phát hiện phía sau tẩm cung có một khoảng sân, có một số thị nữ trồng một ít hoa, hành như là một giống hoa mới, hạt giống cũng không thích hợp sinh sống với môi trường ở đây, chỉ miễn cưỡng sống sót. Lúc đầu các thị nữ cũng rất hay quan tâm chăm sóc tước nước cho hoa,nhưng lâu dần bọn họ dường như đã quên mất , không đến chăm sóc hoa nữa, khi Hạ Hi còn ở trong cung Hạ Quốc, hắn rất thích trồng những cây nhỏ nhỏ, hắn bây giờ liền không nhịn được lấy một cái cuốc nhỏ ngồi xuống đào đất,Thái Hoàn cũng ngồi xổm bên cạnh hắn nhổ cỏ dại với hắn,nói: " Công chúa, bọn thị nữ đó nhìn thấy người làm việc vất vả như vậy cũng không qua giúp đỡ,thật là không biết hầu hạ người khác mà, nếu họ ở trong cung nước ta sớm bị đuổi đi hết rồi . Hạ Hi chỉ nhìn tiểu cung nữ rồi cười nhạt , dịu giọng nói: "Không có gì đâu, bọn họ cũng bận lắm, người ít nên việc cũng phải làm rất nhiều. Hơn nữa, ta cũng rảnh rỗi không có gì làm mà." Thái Hoàn bĩu môi nói: "Người ở đây quá ít, người nghĩ xem, lúc muội còn ở trong cung Thường phi, trên dưới có hơn năm mươi sáu mươi người, mà Thường phi lúc đó còn chưa được sủng ái đâu.", Hoàng thượng chỉ triệu kiến quý phi nửa năm một lần, chứ người nhìn cung điện của Nguyên phi được hoàng thượng sủng ái, có tận hơn trăm người hầu hạ nàng, muội còn nghe nói có ba cung nữ chỉ cần hầu hạ con chó cưng của nàng thôi.

Hạ Hi nói: "Thái Hoàn, đừng nhắc tới về nơi đó nữa, người khác nghe thấy không hay đâu. "

Thái Hoàn lè lưỡi với hắn, nghịch ngợm nói: "Dù sao bọn họ cũng không nghe hiểu, hơn nữa tiếng quốc vương nói tiếng Hán cũng rất kỳ lạ, Công chúa khó có thể nghe hiểu rõ. Nhưng mà tiếng của bọn họ còn khó hiểu hơn, muội ở đây hai tháng, mà chỉ hiểu được mấy chữ, rất khó học, muội nghĩ họ cũng học tiếng của chúng ta cũng khó như vậy. Nhưng Thừa tướng đại nhân nói rất hay nha, giọng nói cùng phát âm đều thật giống người Hạ triều , ngoại trừ ngoại hình trông không giống lắm. " Tiểu cung nữ cùng Hạ Hi đã thân nhau hơn biết hắn có tính tình tốt nên nói chuyện trước mặt hắn cũng không câu nệ gì.

Muội ấy vừa nói xong, Hạ Hi chưa kịp trả lời thì một giọng nói truyền đến: "Ai nói ta nói giọng kỳ lạ vậy? "

Cả hai đều sửng sốt, khi quay đầu lại thì thấy thiếu niên đang đứng ở cửa sau sân nhìn họ, hai tay chắp sau lưng, cằm hếch lên, rõ ràng là đang không vui. Sắc mặt Thái Hoàn thay đổi vì sợ hãi, thân thể cô trở nên run rẩy, cô ngơ ngác nhìn hắn, Hạ Hi cũng ngạc nhiên, hắn nhẹ nhàng buông cuốc, kéo tay xắn áo lên rồi đi đến trước mặt Sở Lam, nhẹ giọng hỏi: "Sao ngài lại đến đây?

Sở Lam không hài lòng nhìn hắn: "Ta nói chuyện kỳ lạ lắm sao? "

Vốn dĩ giọng nói của ngài ấy phát âm rất kỳ lạ, nhưng trên mặt Hạ Hi không dám có chút nào là cười cợt, mà nói: "Thái Hoàn còn nhỏ, nàng chỉ đùa thôi, trong tiếng Hán, từ này không hẳn là ý xấu đâu. Đúng rồi, nàng, nàng cũng khen ngài. . . " Hắn căng thẳng, sợ vị phu quân trẻ tuổi này tức giận, hắn từng thấy qua cảnh hoàng đế tức giận, kết quả là cung nữ nói sai một câu liền sẽ bị đem ra chém đầu, bị đày vào ngục, kết cục thật thảm khốc.

Nghĩ tới cảnh tượng đó, sắc mặt hắn càng thêm sợ hãi, trong mắt có chút cầu xin.

Sở Lam trừng mắt nhìn hắn, " cô ta không khen ta, cô ta khen Tang Tang Mộc!"

Hạ Hi mở miệng, không biết trả lời thế nào, nhưng Thái Hoàn tựa hồ rốt cục tỉnh táo lại, quỳ trên mặt đất. "Bụp" một tiếng, giọng run run nói: " Đại vương,xin ngài tha mạng cho tiểu nữ..."

Sở Lam có chút khó hiểu, "Ngươi tại sao lại cầu ta tha mạng?"

Hạ Hi thấp giọng nói: "Nàng sợ hãi người sẽ trách tội nàng."

Sở Lam kinh ngạc nói: "Chỉ là như vậy, ngươi nói xấu ta sợ ta sẽ giết ngươi sao? Trên đời sao có thể có hình phạt nghiêm khắc như vậy? Chẳng lẽ ngươi từng bị? Người Hạ các ngươi đối xử với cung nữ như thế sao? Nếu hoàng đế của các ngươi như vậy thì Hạ triều của các ngươi sớm muộn cũng sẽ diệt vong thôi. "

Hắn ta nói với Thái Hoàn: "Ta không muốn hề muốn giết ngươi, ngươi đi lui xuống đi." Thái Hoàn lui xuống Hạ Hi run rẩy thở ra một hơi, trên mặt nở nụ cười: "Đại vương người thật là nhân hậu lương thiện."

Sở Lam tựa hồ được hắn khen ngợi, mừng đến nhón nhón chân lên, lại nhìn ra sau hỏi: " Ngươi định làm gì vậy?"

Hạ Hi nói: "Ta nhìn thấy chỗ này muốn thử trồng ít rau củ ,ta mang theo một ít hạt giống đến." Mặc dù mùa này có vẻ không thích hợp trồng, nhưng Hạ Hi vẫn muốn thử xem.

Sở Lam làm bộ làm tịch gật đầu, "ngươi muốn làm gì thì làm." Thiếu niên lại nhìn Hạ Hi, "Đừng để chính mình mệt mỏi."

Được phu quân quan tâm như vậy Hạ Hi vẫn chưa quen lắm, Sở Lam lại nói: " Nếu ta nói tiếng Hán không tốt, vậy buổi tối ngươi dạy ta đi."
Hạ Hi giật mình, "Ngài không phải đã có thầy dạy rồi sao?" Sở Lam có một thầy dạy tiếng Hán, là một vị lão sư lớn tuổi, học thức uyên bác. Người không chỉ dạy Sở Lam chữ Hán, mà còn dạy địa lý, lịch sử....v...v... Hạ Hi được tham gia hai lớp học đều cảm thấy thầy rất giỏi.

Sở Lam nắm lấy tay hắn, kiên trì nói: " Muốn ngươi dạy."

Hạ Hi nhẹ nhàng gật đầu, "Được."

Hắn chưa từng dạy ai, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, không biết dạy như thế nào mới tốt, những bài dạy thông thường cơ bản nhất đã không còn phù hợp với ngài ấy nữa nên Hạ Hi có chút lo lắng không biết phải làm sao. Hai bọn họ ngồi trên bàn dưới ngọn đèn cầy , Hạ Hi cầm cuốn sách mình thường đọc lên, lật một trang, sau đó nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt Sở Lam hỏi: " Đại vương, ngài đọc cái này trước đi, để ta xem ngài biết đến đâu rồi."
Sở Lan bất mãn nói: "Hạ Nhi, gọi ta bằng tên."

Mặc dù đã nhiều lần sửa lại, Hạ Hi vẫn là không quen gọi cậu ấy bằng tên. Hắn khẽ gật đầu, cố gắng bình tĩnh nói: "Được rồi, Sở Lam."

Sở Lam tựa hồ có vẻ vui mừng, cúi đầu bắt đầu đọc, hóa ra ngoại trừ một số chữ ra, những thứ khác cậu ấy đều biết. Hạ Hi không khỏi có chút kinh ngạc, lần này thật sự khen ngợi nói: " Ngài rất lợi hại đó, biết được nhiều chữ như vậy." Được khen ngợi, hai má Sở Lam đỏ lên, đôi mắt càng rực rỡ, lấp lánh dưới ánh nắng. Hắn nói: "Đương nhiên rồi, phụ thân ta đã mời một thầy dạy tiếng Hán cho ta khi ta mới bảy tuổi để dạy tôi nhận biết chữ Hán và học nói tiếng Trung. Ông ấy nói rằng chỉ có khi biết địch biết ta thì mới có thể trăm trận trăm thắng . Trong tương lai, sau khi ta thu thập nội gián Man tộc xong, sau đó sẽ đánh tới thành của Hạ Quốc, nên bọn ta cần tìm hiểu kỹ càng."

Hạ Hi không hề ngạc nhiên khi nghe những gì thiếu niên nói. Lúc trước hai nước đã có tranh chấp từ lâu , nếu nhà Hạ sau khi tiêu diệt người Man tộc, nhất định là đuổi bọn man rợ ra sau núi tuyết ở , Màn tộc muốn chiếm thành trì Hạ Quốc , hưởng thụ những mảnh đất màu mỡ cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Sở Lam nói: "Hoàng đế của các ngươi coi thường bọn ta. Từ 'man rợ' đối với người man tộc không có nghĩa tốt đẹp gì, nhưng điều đó không quan trọng. Ta sẽ để họ khinh thường bọn ta thêm vài năm nữa. Khi ta trưởng thành, Ta trước hết sẽ giết sạch bọn phản đồ đó, sau đó sẽ chiến đấu. Tiến đến thành trì của nhà Hạ và bắt chúng phải trả giá!"

Hạ Hi mím môi không nói gì. Sở Lam nhìn chằm chằm vào hắn nói: " Ngươi là phu nhân của ta, ngươi sẽ không phản bội ta đâu đúng không?"

Hạ Hi nhìn ánh mắt nóng rực của thiếu niên, trong lòng run lên, sợ hãi co rúm lại, nhưng hắn cố gắng không lộ ra bất kỳ vẻ kỳ lạ nào trên mặt, hắn nói: "Sẽ không." Hắn không thể, không dám, không có năng lực, hắn không chắc mình có thể giữ bí mật lâu như vậy, liệu hắn có thể sống lâu đến lúc đợi thiếu niên lớn lên không? Có lẽ sau khi thiếu niên phát hiện ra thể chất đặc thù của mình, liệu có giết hắn không.

Sở Lam nghe được câu trả lời của ta, tựa hồ như thở phào nhẹ nhõm, cười toe toét, đưa tay nắm lấy tay anh, nghiêm túc nói: "Được rồi, đừng phản bội ta! Những kẻ man rợ bọn ta sẽ trừng phạt những kẻ phản bội. Đó là một hình phạt rất tàn độc, và ngươi chắc chắn sẽ không thể chịu đựng được đâu." Oaoaedit ❤️

Tui ngoi lên rồi đây.👻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro