6.( yếm)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những hạt giống gieo xuống đất đã nảy mầm vươn lên khỏi đất , nhưng chưa kịp lớn lên đã bị trận bão tuyết đầu mùa lấp lại và không bao giờ mọc lên nữa.

Hạ Hi cũng không có bao nhiêu thất vọng, hắn đã sớm biết kết quả này từ lâu, hắn chỉ có thể vui mừng vì chưa trồng nhiều hạt giống để bị lãng phí. Đến mùa xuân năm sau, hắn có thể thử trồng lại.

Mùa đông ở đây đến sớm, sau một trận tuyết rơi, trời càng lạnh hơn, cơ thể của Hạ Hi không tốt lắm, không chịu nổi lạnh nên mỗi ngày đều ở trong cung, ngồi bên đống lửa để sưởi ấm. Sau đó sẽ may quần áo và giày cho Sở Lam.

Nhưng trong cung đã có thị nữ chuyên may quần áo rồi, Hạ Hi cảm thấy dù sao mình cũng không có việc gì làm nên định khâu yếm cho Sở Lam, vì buổi tối hắn ngủ rất thích đá chăn ra , chuyện này xảy ra quá thường xuyên . Khiến bụng cậu bé bị lạnh và đau bụng. Tuy nhiên, Thái Hoàn cảm thấy đại vương bị đau bụng là do nguyên nhân khác, nàng thấp giọng nói: “ Đại vương mỗi ngày ăn nhiều thịt như vậy, có mấy miếng thịt trông còn chưa chín tới nữa, ăn như vậy nhất định sẽ bị đau bụng đó.

Trong tẩm cung của ta không có ai khác, chỉ có hai người nép vào nhau. Hạ Hi thả lỏng hơn rất nhiều, khóe môi nở nụ cười nhẹ, nhẹ nhàng nói: “Bọn họ nhất định đã ăn quen rồi, cơ thể chịu được. Nhưng trời lạnh vẫn lun chịu đựng, người man tộc khi ngủ không đeo thắt lưng, ngài ấy cũng không thích mặc quần áo khi ngủ."

Sở Lam lần đầu ngủ với anh có lẽ còn xấu hổ, sẽ mặc một chiếc áo lót mỏng, giờ đã quen rồi.  Buổi tối hắn sẽ không chịu mặc quần áo, do thấy ta khó xử, hắn mới nguyện ý đem quần vào khi đi ngủ, nhưng lại không chịu mặc áo.

Thái Hoàn giúp ta chia sợi đan ra, hỏi: “Sau khi người may xong ngài ấy có chịu mặc không?”

Hạ Hi nói: “Ta phải dỗ ngài ấy mặc vào mới được. Trời trở lạnh rồi nên ngài ấy bị đau bụng mấy lần.” Hạ Hi lấy một khối da lông làm yếm, lông rất mềm và ấm, dây buộc được cắt từ loại vải hắn mang theo, Hạ Hi biết may quần áo, mấy ngày là may xong. Đợi đến tối, Sở Lam trở lại liền lấy ra đưa trước mặt hắn, muốn hắn mặc vào. Tiểu thiếu niên nhìn thứ này, cảm thấy rất mới lạ, cầm nghịch một lúc rồi hỏi: "Sao ta phải mặc cái này?"

Hạ Hi nói: “Cái này là cho ngài mặc buổi tối có thể bảo vệ rốn ở bụng, ngài  thích đá chăn như vậy, cũng sẽ không làm bụng bị lạnh.”
Sở Lam nhìn ta, có chút không thể tin được, "Lúc ngủ ta có đá vào chăn sao? Làm sao có thể? Mỗi ngày khi ta thức dậy, chăn bông đều được đắp rất kỹ mà. "
Hạ Hi có chút bối rối, làm sao giải thích việc ta giúp hắn đắp chăn mỗi đêm đây       có khi ta còn đắp tận mấy lần, nên ta chỉ nói: " Kia là mặc vào có gì mà không tốt? Ngài không thích à? Hay ngày mai ta sẽ làm một cái mới cho ngài nha? "
  Ánh mắt Sở Lam di chuyển từ mặt đến trên cơ thể ta, đột nhiên tò mò hỏi: "ngươi cũng mặc cái này à?" Hạ Hi khẽ gật đầu, "Ừ."
Sở Lam dùng ánh mắt nóng rực nhìn ta: "Cho ta xem đi."
Hạ Hi sửng sốt một lát, vô thức che cổ áo lại, chẳng mấy chốc sắc mặt đã tái nhợt, hơi xoay người lại. Mặt hắn đỏ bừng, nghĩ lắc đầu, nhưng trong thâm tâm hắn có cảm giác “không nên làm trái bất kỳ mệnh lệnh nào của Đại vương”, hắn luôn cảm thấy chỉ cần không nghe lời sẽ có kết cục không tốt nên hắn nhanh chóng dừng  suy nghĩ đó lại. Trong lòng hắn lại cảm thấy xấu hổ, tuy hai người đã thành thân được gần năm tháng, nhưng vì đối phương còn nhỏ, chưa hiểu chuyện , thiếu niên cái gì cũng không hiểu . Họ tuy luôn ngủ chung giường, nhưng chỉ đơn thuần là ngủ thôi, nhiều nhất thì Sở Lam sẽ  ôm hắn ngủ.

Sắc mặt Hạ Hi đỏ bừng dường như khiến Sở Lam thích thú,  thiếu niên nhìn đến quên cả thúc giục hắn, một lúc sau, Hạ Hi chủ động nhẹ nhàng cởi nút thắt trên eo ra, sau đó đẩy cổ áo lên trên. Sau đó, bên dưới lộ ra một cái yếm có màu hoa mai.

Lớp vải nhìn mịn màng bóng loáng bao bọc lấy làn da trắng sáng, trên yếm tựa như có thêu gì đó, nhưng Sở Lam chỉ nhìn thấy một điểm nhô lên nhỏ nhỏ, Hạ Hi lại mặc quần áo lại, mặt đỏ bừng nói: "cái đó, chính là yếm đó. Sở Lam, bây giờ ngài có muốn mặc không?"

Sở Lam nuốt nước bọt, tuy rằng không hiểu tại sao mình lại làm hành động này, nhưng vẫn nói: " nhìn ngươi mặc đẹp như vậy , vải này của người Hạ làm bằng chất liệu gì ? Vải này của các ngươi rất tốt, Man tộc bọn ta không thể sánh bằng. Hàng năm bọn ta vẫn phải đổi bò và cừu lấy vải vóc tơ lụa và đồ sứ của các ngươi. Ta kêu người mang cho ngươi vải đó, ngươi không thấy sao??

Hạ Hi ,nói: "Ta đã nhận được rồi, cảm ơn ngài. Ta, ta chỉ muốn dùng lông thú để làm giữ ấm trong mùa đông này thôi."

Sở Lam nhẹ gật đầu rồi bắt đầu cởi quần áo của mình, đồng thời nói: "Ta mùa xuân cũng muốn mặc ,Còn có mùa hạ cũng muốn mặc. Ngươi còn biết thêu sao ? Nếu có thể, tốt nhất hãy giúp ta thêu lên một cái đầu sói. ” Thật ra trang phục của vị vương trẻ man tộc ngoại trừ trang phục mặc để hiến tế đàn lễ , thì bình thường mặc không cần quá chú trọng . Không giống như thời nhà Hạ, trang phục của hoàng đế được may bởi những nghệ nhân thêu thùa may vá, còn có những quy định nghiêm ngặt về những thứ không nên thêu .

Hạ Hi giúp thiếu niên đeo yếm, thắt nút ra sau, cười nói: “Được rồi, chỉ là tay nghề của ta còn kém, có lẽ không được tốt lắm.”
Sở Lam kiên định nhìn hắn, nói :“Không sao, ta sẽ không chê ngươi đâu!"

Giọng nói của hắn nghiêm túc đến mức khiến Hạ Hi bật cười, nhưng trong lòng hắn lại quan tâm đến chuyện này, gần như dành cả mùa đông để may quần áo, thêu giày cho phu quân, hầu như không có một ngày rảnh rỗi.

Tiểu vương tử cũng không rảnh rỗi, dù thời tiết lạnh giá nhưng hàng ngày cậu vẫn đến giáo trường học tạo, khởi triều sớm, dùng bữa sáng xong lại đi học cưỡi ngựa, bắn cung và rèn luyện kỹ năng chiến đấu. Buổi chiều hắn phải nghe dạy khóa chính trị, buổi tối về giải quyết việc quốc sự, còn phải ngồi dưới đèn học tiếng Hán cùng ta. Sắp tới mùa xuân, phía tây Man tộc ở biên giới tiếp tục náo loạn, mơ hồ có xu hướng khai chiến, Sở Lam lại càng bận rộn hơn.

Hạ Hi cũng ở đây hơn nửa năm, có chút hiểu được tình hình ở đây, Đế Quốc Man tộc ban đầu được hình thành từ nhiều bộ lạc du mục, được ông nội của Sở Lam thống nhất vào bốn mươi lăm năm trước. Mà ba mươi năm trước, biểu đệ của nhà vua khi đó khởi binh tạo phản thất bại , ông liền dẫn dắt bộ tộc của mình đến định cư ở một thành trì ở phía tây, trở thành Tây Man Vương quốc ngày nay. Hai nước cùng một nguồn gốc, nhưng lại  tranh chấp với nhau mấy chục năm, tất nhiên không thể thiếu trung gian là nhà Hạ châm ngòi ly gián. Lãnh thổ của Tây Man Vương quốc không lớn, quân lực cũng không mạnh, nhưng có thể tồn tại đến bây giờ, không thể thiếu sự hỗ trợ bí mật của nhà Hạ.

Hạ Hi cũng biết thực ra ba năm trước, quân Man tộc gần như đã đánh bại quân  phương Tây Man quốc giành lại lãnh thổ, nhưng mà đại vương lúc đó đột nhiên lâm bệnh nặng và chưa đầy nửa tháng đã qua đời, nên chỉ có thể tạm thời dừng kế hoạch tác chiến.

Phụ thân của Sở Lam khi ông qua đời mới ba mươi lăm tuổi, ông còn đang ở độ tuổi xuân xanh , không ai có thể ngờ rằng ông sẽ đột ngột qua đời, vì vậy việc kế nhiệm cũng trải qua một phen tranh chấp. Khác với nhà Hạ, Man tộc không phải truyền ngôi từ cha sang con, Man tộc có tiền lệ truyền ngôi cho em trai, vì vậy, vào thời điểm đó, ngoài Sở Lam, người thừa kế ngai vàng còn có thúc thúc của Sở Lam là Mộc Cách Nha Hàn.

# tên tui chế xíu chứ gốc không biết lun #
( Thúc thúc là em ruột của vua ,chú ruột của công nha)

Năm đó Mộc Cách Nha Hàn đã ba mươi tuổi, anh dũng thiện chiến , so với Sở Lam mới mười tuổi, đương nhiên nhiều người cho là Mộc Cách Nha Hàn phù hợp hơn, sở dĩ không thành công, là bởi vì Sở Lam cùng thúc thúc đều là một người dũng cảm và thiện chiến, là đệ nhất dũng sĩ Man tộc..

Lúc đó chia thành hai thế lực đang cạnh tranh khốc liệt, thấy sự tranh chấp này không thỏa đáng , các quan đại thần đã yêu cầu đại vu sư mời vị thần lang , sau đó theo vận mệnh, Sở Lam lên ngôi.

Hạ Hi tất nhiên không biết bọn họ làm sao có thể đoán được vận mệnh, cũng không dám suy đoán quá nhiều, chỉ là nghe nói bọn họ sắp đánh nhau tới nơi, ta chỉ cảm thấy hoảng hốt, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, ta chỉ nhìn xem Sở Lam bận rộn làm việc, liền nấu canh  bằng nồi đất xem thử, sau đó chờ đợi Sở Lam quay lại bưng lên cho hắn uống.

Sở Lam trước kia chưa từng uống qua món canh nào  như vậy, nhiều lắm chỉ là uống canh thịt cừu hoặc là canh thịt bò, người man tộc khẩu vị rất đậm, ngay cả món súp cũng sẽ cho một ít gia vị cay. Còn về phần món canh của Hạ Hi, lúc đầu sẽ có chút vị thuốc, Hắn thấy không quen, liền bĩu môi không muốn uống nữa, nên Hạ Hi đã giảm bớt lượng gia vị thuốc một chút, sau đó mới có thể dụ hắn uống một hai bát.

Sở Lam hôm nay trở về muộn, Hạ Hi đã đi tắm rồi, tóc còn hơi ướt, thấy hắn về, ta nhanh chóng bưng súp ra, nhẹ nhàng nói: "Súp hôm nay được nấu bằng xương bò đấy. Còn có thêm một số loại thảo mộc có thể bổ khí, an thần, mùi thuốc rất nhẹ,  không khó ngửi đâu, ngài thử xem." Sở Lam lầu bầu, nói: "Sao ngươi lại  nhiều thủ đoạn như vậy?" Nhưng vẫn ngồi trước mặt ta ngoan ngoãn dùng tư thế được ta đút cho ăn. Hạ Hi dùng thìa nhẹ nhàng múc súp lên, đưa lên môi thổi cho nguội rồi đưa qua cho hắn uống, sau khi hắn uống xong, ta hỏi: “Thế nào? Không có mùi thuốc đúng không ?"

Sở Lan cảm thấy hương vị khá ngon, gật đầu đồng ý, lại há miệng chờ Hạ Hi đút cho mình miếng thứ hai. Trước khi thành thân, từ khi hắn ba tuổi đã không được cho ăn như vậy, người Man đều sống tự lập, ngay cả vương tử cũng không ngoại lệ, dù có là một đứa trẻ té ngã cũng phải tự đứng dậy, người lớn cũng không bao bọc nuông chiều. Tiểu hài tử  có sợ hãi cũng sẽ không kêu giúp đỡ, không giống như vương triều nhà Hạ, những người có tay chân nhưng luôn chờ người khác phải hầu hạ . Nhưng Sở Lam lại thích để Hạ Hi làm những việc này cho mình, nhìn hắn cẩn thận thổi súp cho nguội rồi đút ta, ta cảm thấy vui vẻ, đút cho ta một bát súp gần nửa canh giờ, hắn không hề có chút thiếu kiên nhẫn nào. Đang uống súp, ta để ý thấy mái tóc dài của Hạ Hi đã xõa xuống, ta không nhịn được lấy một ít tóc lên, dùng ngón tay nghịch nghịch, đột nhiên nói: “Sao ngươi không đợi ta tắm cùng ngươi hả?"

Hạ Hi nghe được thiếu niên hỏi câu này sửng sốt một lát, cả người run lên, trên mặt có chút hoảng sợ. Sở Lam nhìn hắn, vẻ mặt có chút trẻ con, nói : “ngươi tắm cùng ta không phải sẽ tiện hơn sao?” Hạ Hi nỗ lực bình tĩnh , nhẹ giọng nói: “Ta, ta sợ ngài không quen thôi, hơn nữa, hơn nữa thau tắm quá nhỏ,  không dùng được hai người đâu."

Lý do của hắn nghe có vẻ hợp lý, nhưng Sở Lam lại không đồng ý. Thiếu niên không để tâm, tiếp tục nghịch tóc hắn, sau đó để lên mũi ngửi: “ Tóc ngươi thơm quá đi.” thiếu niên nghĩ tới điều gì đó, nói: “ Trong sách của ngươi có nói là kết tóc làm phu thê. Nghe nói nếu làm như vậy thì sẽ ở bên nhau suốt đời, ngươi cũng sẽ kết tóc cùng ta chứ?”
Uống xong bát súp Hạ Hi đặt bát lên bàn bên cạnh, cúi đầu nhìn mái tóc đen quấn quanh ngón tay Sở Lan, hỏi: " Ngài muốn kết tóc với ta sao?"

Sở Lam ,nói: "Đương nhiên rồi!"

Hạ Hi nhìn thiếu niên, khóe miệng khẽ mỉm cười, giọng điệu cũng trở nên ôn hòa hơn: “Vậy để ta gội đầu cho ngài trước đã.” oaoaedit ❤️

Súp xương bò 🐮

Yếm trung quốc hồi xưa:

Công còn nhỏ mà ranh ma ghê, hi vọng diễn đạt được hết ý ở chương này. Đọc truyện vui vẻ 🌻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro