Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Mỹ nhân vú bự quyến rũ xuống bếp nấu ăn, đổ mồ hôi ướt vú (Đan Thần)

Đan Hạo vừa vào phòng bếp thì nhìn thấy người ba nhỏ đơn thân của mình đang vội vã đến mức tóc mái ướt mồ hôi.  

Đan Thần năm nay đã hơn bốn mươi tuổi, phong thái lại vẫn như hai mươi năm trước. Năm tháng tựa hồ dừng lại ở trên người y, làn da như cũ trắng nõn sáng trong, môi phấn nộn, đôi mắt đen bóng mê người, trên mũi giá một cái kính gọng vàng, khắp người càng hiện vẻ cấm dục. Trừ khóe mắt có một vài nếp nhăn, nhìn qua y cũng vẫn chỉ như một sinh viên thanh tú vừa tốt nghiệp.

Đan Thần mặc mỗi cái áo ngủ lam nhạt mỏng tanh, nịt vú cũng không mặc khiến cơ thể dâm đĩ chả ăn khớp gì với khuôn mặt cấm dục kia. Bộ ngực to tròn căng vải áo mỏng dính sắp đứt cả cúc, ước chừng cũng phải cup G. Đan Thần ngày thường ở nhà ăn mặc tùy ý, không mặc áo ngực trói buộc vú lớn của mình, bọn nhỏ cũng đã quen ba nhỏ như thế, không có dị nghị. Từ góc độ người ngoài nhìn vào, bên ngoài Đan Thần là một đóa hoa cao lãnh, không hề dâm loạn; mà thực chất y chính là một mỹ nhân ngày đêm đói khát, thường xuyên ở trong phòng ngủ nghĩ đến người trong lòng mà tự an ủi, sâu trong nội tâm đau khổ cùng dục vọng không cách nào giải quyết.

Bởi vì ở trong phòng bếp khá lâu, trên người Đan Thần chảy ra một chút mồ hôi. Núm vú to đỏ thẫm cũng không tránh khỏi thấm ướt dầm dề. Mồ hôi dính trên núm vú thật sự không dễ chịu, khêu gợi người đến xoa bóp an ủi, lau đi mồ hôi dính dớp.

Gương mặt Đan Thần đã hơi hơi phiếm hồng. Khuôn mặt mỹ lệ gợi cảnh xuân tình tứ, bầu vú theo nhịp thở run rẩy, núm vú đỏ thẫm cũng đứng thẳng lên. Y không thể không nắm lấy núm vú, tùy ý niết vài cái. Đan Thần đã sinh một đứa con, vú lớn sau khi bị trướng sữa càng ngày càng dâm, muốn được xoa bóp, màu đỏ thẫm thoắt ẩn thoắt hiện trên áo ngủ. Đan Thần cởi bỏ mấy nút áo mới có thể kìm lại sự trống rỗng sâu bên trong.

Đan Thần vặn vẹo cặp mông căng mềm, nghĩ rằng chờ hạ nhiệt thì sẽ thoải mái hơn chút.

"Ba ba, sao nay ba lại nhàn rỗi xuống bếp vậy?" Đan Hạo kinh ngạc nhìn ba mình đứng trong bếp. Ngày thường Đan Thần bận nghiên cứu học thuật nên cũng chẳng có thời gian xuống bếp nấu ăn.

Đan Thần tắt bếp, nói với Đan Hạo:"Hôm nay gia đình chú Ngôn tới thăm, lúc đó nhớ chào hỏi."

Đan Hạo nhớ lại chú Ngôn Lan lỗ mãng lại hấp tấp bất chợt, khi còn nhỏ thường bắt nạt mình, tâm trạng khó chịu với Cố Hoài vừa rồi mới tốt lên chút: "Nghe nói chú Ngôn lại sinh một bé gái? Tần Tiếu và Tần Chương chắc là rất vui vẻ ha?" Tần Tiếu và Tần Chương là phối cặp ngẫu nhiên của Ngôn Lan, là ở cùng quân đội với Đan Thần.

Nước C có một truyền thuyết về đội bộ đội đặc chủng, đội viên được tuyển chọn đều là ngàn dặm mới có một người, bọn họ phần lớn dáng người mạnh mẽ, kiêu dũng thiện chiến, tận sức với quân đội, lại âm thầm vì quốc gia chấp hành nhiệm vụ cơ mật. Anh em Tần gia là thành viên ưu tú trong đó. Đan Thần với Ngôn lan cũng thuộc đội quân y đặc cấp của nước C, hai người cũng từng là nhân tài đứng đầu Đại học Y ở nước C, mới vừa tốt nghiệp đã bị điều phái đến quân đội công tác.

Tuy rằng đội quân y mặt ngoài là đi theo bộ đội phục vụ người bệnh, nhưng đa số thời điểm còn phải bị bắt đảm đương nhiệm vụ bí mật. Thử nghĩ xem, bộ đội đặc chủng hormone cao, ở nơi tác chiến địa hình hoang sơ, làm gì có nơi nào để giải quyết nhu cầu sinh lý đâu? Vì thế Đan Thần cùng Ngôn Lan ở bên đội y tế cũng có một vai trò khác.

Bác sĩ trong đội đại đa số đều tinh anh y học, còn là người song tính xinh đẹp trắng mềm, lại chỉ có ít ỏi mười người, tương xứng với nhân số của bộ đội đặc chủng. Dùng người song tính cũng là vì để không thu hút tai mắt dòm ngó, càng tốt cho việc hoàn thành nhiệm vụ, giống như là vai trò của bác sĩ. Mà ban đêm đội viên của bộ đội đặc chủng một mình trong phòng, nhất định không thể nằm im...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro