Chương 5: Vắt kiệt sức lực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoàn xe được tấp đại ven lề, bây giờ có lẽ đã quá phân nữa giờ Tỵ rồi cũng nên (9h đến 11h). Thời khắc đỉnh điểm oi bức từ nắng nóng trong ngày.

Nhưng may thay cây cối xung quanh ôm đồm xum xuê giảm ánh nắng gay gắt trực tiếp từ mặt trời, nước non hùng vĩ chưa từng được khai phá, đường mòn mà họ đi là thuần tự nhiên của đất mẹ nên vì thế giao lộ di chuyển khá là khó khăn nhưng địa hình cũng không tính là quá hiểm trở.

Chỉ cần đi qua eo núi Phồn Đôn này là đến một vùng nông thôn nho nhỏ ở sát chân núi.

Thung lũng Nam Kha.

Nếu may mắn, nơi đó sẽ có khách điếm để lữ khách nghỉ ngơi sau chuyến hành trình dài. Nơi này cách biên giới phía bắc cũng không gần, còn một khoảng khá xa nếu đi nhanh thì tầm khoảng chín đến mười ngày là tới nơi.

Lộ trình một tháng qua gần như đã vắt kiệt hết sức lực của hắn rồi, nếu còn tiếp tục nữa e rằng con lẫn hắn đều sẽ không chịu nổi. 

Mong sao kế tiếp sẽ được nghỉ ngơi an ổn một đêm, mong sao là vậy. 

Hắn thầm cầu khẩn trong lòng.

Vén lên rèm cửa màu nâu sẫm, bước từng bước nhẹ nhàng qua vạch cửa chắn duy nhất của xe cẩn thận chậm rãi dựa theo lực tay của Trương Ân mà đi xuống. Đến khi hai chân an toàn tiếp giáp với mặt đất hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm, người mới nơi lỏng ra được một chút nhưng tay thì vẫn như cũ mà đặt nhẹ lên vùng bụng dưới cẩn thận bảo hộ nơi yếu mềm nhất của bản thân.

Trương Ân thầy hắn mệt mỏi, tức khắc không nói một lời lấy ghế mà binh sĩ chuẩn bị sẵn nữa đỡ nữa ôm hắn ngồi vững xuống. Cũng không quên lót dưới mông hắn đồ vật, cẩn thận cực kỳ.

Làm sao mà không cẩn thận cho được đây? Khi Mặc Huyền Dao là huynh đệ tốt nhất của y, hắn cùng y lớn lên cùng nhau ra trận thân thiết không thua kém huynh đệ ruột thịt là bao. Cùng cười cùng khóc cùng khổ cùng vui, thứ duy nhất khác biệt chắc cũng chỉ có tính cách hai người quá là đối nghịch, bất đồng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro