Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Tinh Hà đem người câm giữ lại kho hàng cả một buổi chiều, sau khi làm xong một lần, ngón tay y moi móc vào lỗ lồn ướt nóng mềm mại, đem tinh dịch bên trong lấy ra hết.

Người câm đã quen bị y làm như vậy cũng không phản kháng, chỉ đem đầu chôn ở vai y, cảm thấy xấu hổ không muốn đối mặt chuyện này.

"Sao lại nhiều nước như vậy, thật dâm." Lạc Tinh Hà miệng cũng không nhàn rỗi, y biết người câm không thích những lời này, nhưng y cứ cố tình nói như vậy cho hắn nghe rồi nhìn bộ dáng xấu hổ buồn bực của hắn.

Cùng lúc thân thể người câm cũng không khống chế được mà hơi hơi nóng lên, lồn nhỏ đều bỗng nhiên co rút lại một chút, hút lấy ngón tay đang tác loạn bên trong.

Tinh dịch cùng nước lồn theo ngón tay thon dài xinh đẹp của y rồi chảy xuống dưới, Lạc Tinh Hà làm đại phu, kỳ thật rất yêu sạch sẽ, nhưng y lại hoàn toàn không bài xích chuyện này, thậm chí hương vị hơi tanh kia còn phá lệ câu dẫn làm y nổi lửa.

Tuy vậy, ngoài miệng y lại cố tình nói: "Ngươi xem ngươi lại đái đầy ra đất, dơ muốn chết."

Y nói liền duỗi tay lấy đi một bên vải bọc ngực, người câm thấy y đem vải bọc chà lau những chất lỏng dơ bẩn kia tức khắc luống cuống, vội vàng đoạt lấy.

Lạc Tinh Hà ấu trĩ đem tấm vải kia quấn thành một đoàn, giơ cao qua đỉnh đầu, ác liệt cười nói: "Hôm nay ngươi không được dùng thứ này, chỉ có thể để lộ vú bự cùng ta trở về, bây giờ ta lấy lau tay thì sao?"

"Hơn nữa, đây vốn dĩ còn không phải là nước lồn dâm ngươi bắn ra à? Ta còn chưa cùng ngươi so đo đâu!"

Người câm vừa tức vừa gấp, đành phải duỗi dài tay đòi lại, hắn vốn bị ôm ngồi ở trên người Lạc Tinh Hà, lúc này cả người đều hướng về phía trước, giữ lấy vai y, nghiêng thân mình dính lấy Lạc Tinh Hà.

Lạc Tinh Hà quần áo nửa cởi, lồng ngực vừa vặn bị đầu vú mềm mại của hắn đè lên, y chỉ cảm thấy trên người người câm thật dâm đãng, hắn lại đang câu dẫn y!

Lạc Tinh Hà không chút khách khí, ôm sau eo người câm, con cặc dưới thân lại lần nữa cương lên, tìm đúng vị trí quen cửa quen nẻo liền trực tiếp thọc vào.

Người câm không nghĩ tới y lại động tình, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị y đụ đến cả người mềm nhũn, kinh giận đan xen nhìn y, một lần nữa muốn thoát khỏi đây.

Nhưng khóe mắt ửng đỏ lưng tròng thật sự không có nửa điểm uy hiếp, chỉ khiến tâm tư cầm thú của Lạc Tinh Hà ngứa ngáy khó nhịn, hoàn toàn không chịu nổi sự "dụ hoặc" của hắn, dứt khoát lại ấn người địt thêm hai lần.

Ở vùng nông thôn hoàn toàn so không được với thành trấn, trời vừa tối, ngoại trừ các hộ nhà, bên ngoài sẽ không có người nào đốt đèn.

Cùng với bị làm cả một buổi chiều, bắp đùi người câm vẫn luôn bị bắt mở rộng, lộ ra lồn nhỏ mềm mại, để mặc cơ thể bị cầm thú tùy ý hưởng dụng.

Cuối cùng sau khi xong việc, hai chân người câm chân đều không thể khép lại được, từng luồn tinh dịch trắng đục rót vào lồn đều tràn ra bên ngoài.

Lạc Tinh Hà đùa nghịch thân mình hắn, thay hắn lau dọn sạch sẽ, trong lúc làm bàn tay lại tùy ý đùa bỡn vú bự phía trước cùng mông thịt của hắn hồi lâu.

Thẳng đến khi bên trong kho hàng không còn nhìn rõ sắc trời, lúc này y mới dẫn người câm rời đi.

Người câm eo đau chân mỏi, cứ việc hắn cảm thấy thẹn mà dùng quần áo quấn chặt cơ thể của mình, nhưng bởi vì không có bọc ngực, quần áo kia hoàn toàn không chỉnh tề như lúc bình thường, vải vóc hỗn độn bám ở trên người, chỉ có thể khó khăn che khuất da thịt thâm sắc của hắn.

Nhưng đầu vú hắn vốn không nhỏ lại bị đùa bỡn đến đứng thẳng sưng to, hắn lại không có yếm để mặc như nữ nhân, hai cái núm vú thẳng tắp đem vải áo đơn bạc lộ ra hình dạng đầu vú đang nhô lên.

Cảnh này trong mắt Lạc Tinh Hà nhìn ra, chỉ cảm thấy hắn là dâm từ trong xương cốt, che cũng che không được, mặc đồ so với không có mặc càng thêm câu dẫn người!

Khiến người ta chỉ muốn xé đi nội khố mỏng manh của hắn, tùy ý cưỡng hiếp hắn!

Người câm hiển nhiên đối với bộ dáng của chính mình lúc này cũng vô cùng bất ổn, mặt hắn đỏ lên, cảm thấy thẹn đành hợp lại quần áo trên người, một cánh tay ôm lấy bầu vú, khó khăn lắm mới đem miếng vải dệt kia che khuất núm vú cương cứng, rồi duỗi tay còn lại muốn che đi đôi mắt nóng bỏng của Lạc Tinh Hà.

Lạc Tinh Hà nắm lấy cổ tay của hắn, đưa đến bên môi nhẹ nhàng cắn một ngụm, y vốn là sinh ra đẹp đến tuấn mỹ thoát tục, đôi mắt phượng lăng lăng nhìn chằm chằm người câm.

Dưới ánh trăng rọi xuống, sáng lấp lánh, tựa như yêu tinh trong truyền thuyết mê hoặc lòng người.

Người câm xem đến một trận hoảng hốt, tay giống như bị giật điện vội rụt trở về, trên cổ tay hắn phảng phất còn lưu lại nhiệt độ trên đầu lưỡi của Lạc Tinh Hà, làm hắn không tự chủ được đem tay ở trên quần áo cọ cọ.

Lạc Tinh Hà thấy thế thập phần bất mãn, y ấn eo hắn đem người ngã vào lồng ngực mình, không vui nói: "Chó cái đã ăn qua nước miếng của chủ nhân bao nhiêu lần? Còn dám ghét bỏ?"

Y nói xong liền in trên môi hắn một nụ hôn sâu, môi răng quấn quýt, đương lại là một phen trao đổi nước bọt, thẳng đến người câm thở không nổi, cuối cùng còn cảnh cáo mà cắn xuống môi hắn.

Lạc Tinh Hà chiếm đủ tiện nghi xong, mới không nhanh không chậm dẫn người câm rời khỏi kho hàng.

Bên ngoài sắc trời đã hoàn toàn tối đen, người câm lúc này như chim sợ cành cong, cánh tay hắn che ở trước ngực, cả người hơi hơi khom lưng che đôi gò bồng của mình, muốn hoàn toàn giấu đi đầu vú "dị thường" kia.

Bắp đùi hắn đều bị làm cho mềm nhũn ra, vốn dĩ đi không mau, Lạc Tinh Hà lại cố tình muốn chọc hắn, y cố ý bước vội từng bước, một mình đi về phía trước.

Dáng vẻ này của người cầm đương nhiên hy vọng phía trước có người che giấu giúp hắn, bản năng muốn bước nhanh đuổi kịp y.

Hắn đi nhanh, bước chân lại giẫm hụt, trong thôn đường ruộng gồ ghề lồi lõm chứ không bằng phẳng, tuy là đã sớm đi quen con đường. Người câm quýnh lên, thân mình ngã về phía trước.

Cảm giác té ngã trên mặt đất lại không xuất hiện, hắn rơi vào một cái ấm áp ôm ấp, chóp mũi quanh quẩn mùi hương thoang thoảng, một hương vị nhàn nhạt chỉ thuộc về Lạc Tinh Hà.

Chỉ thấy Lạc Tinh Hà còn cách hắn vài bước mà trong nháy mắt y đã đứng trước mặt mình, chặt chẽ đỡ hắn, y như cũ mang vẻ mặt chế nhạo ý cười, trào phúng nói:

"Làm sao, đụ xong rồi thì ngay cả đi đường cũng không nổi? Thật vô dụng."

Y đang nói, liền cảm giác người câm đều dựa cả người vào trong lồng ngực mình, đem đầu đều vùi vào hõm vai y. Lạc Tinh Hà trong lòng thỏa mãn một trận, nhưng cũng biết người câm sẽ không vô duyên vô cớ chủ động tiếp xúc như vậy.

Quả nhiên, sau lưng y cách đó không xa truyền đến tiếng người, giọng nói của người nông dân ở đồng ruộng vắng vẻ phá lệ vang dội: “A? Lạc tiên sinh, trời đã tối sao ngài còn ở bên ngoài?”

Lạc Tinh Hà vóc người cao ráo, ở vùng nông thôn như này không khác gì hạc giữa bầy gà, y sinh ra làn da trắng nõn sạch sẽ, cho dù trên người mặc quần áo thô ráp của người câm cũng có dáng vẻ bất phàm.

Đối với những hán tử thô lỗ trong thôn, chỉ cần một bóng dáng liền có thể nhận ra y.

Lạc Tinh Hà nghiêng đầu, lộ ra một góc mặt nghiêng xinh đẹp, ánh trăng chiếu rọi xuống đỉnh đầu, tựa như thần tiên hạ phàm, nhìn đến người nông dân kia có chút mặt đỏ tim đập.

Giọng nói y thanh nhã, ngữ khí thong thả so với người câm hoàn toàn bất đồng, chậm rãi nói: "Thân thể Dịch An ốm nhẹ, ta dẫn hắn ra ngoài hít thở không khí."

"Dịch An" trong miệng y chính là chỉ người câm, tuy rằng trong thôn đều đã quen gọi hắn là "người câm", nhưng hắn cũng không phải từ trong cục đá nhảy ra, đương nhiên là phải có tên có họ.

Cha mẹ thân sinh hắn mang họ "Triệu", đặt tên "Dịch An", chỉ là lúc còn nhỏ bị bệnh đến hỏng, sau trở thành người câm. Mọi người trong thôn liền dùng "người câm" để chỉ hắn.

Cũng chỉ có sư phụ nhận nuôi hắn từ nhỏ mới chịu gọi tên.

Mấy năm trước, sau khi sư phụ qua đời người câm liền nhanh chóng quên mình còn có cái tên như vậy, thẳng đến hắn nhặt được Lạc Tinh Hà.

Lạc Tinh Hà sẽ không như người khác kêu hắn là "người câm", mới đầu y cũng sẽ kêu tên của hắn, nhưng sau khi đem hắn kéo lên giường thì xưng hô kia liền đổi thành "chó cái."

Y miệng hư thật sự, lời nói ra làm người câm vừa xấu hổ lại vừa tức giận, còn không bằng như những người khác gọi hắn lả "người câm" đâu!

"Dịch An? Thôn của chúng ta có người tên như vậy sao?" Người nông dân kia hiển nhiên không biết tên của người câm, hắn đến gần một chút nhìn ra trong lồng ngực Lạc Tinh Hà có thêm một thân ảnh khác, lúc này mới phản ứng lại.

Cùng Lạc tiên sinh dính một cục, trừ bỏ người câm còn có thể có là ai?

"Hại ta còn tưởng ai! Tiên sinh nói thẳng "người câm" không phải được sao?"

Người câm bị nhìn thấy trong lòng hoảng loạn đến tim muốn nhảy ra ngoài, dính trên người Lạc Tinh Hà càng chặt, sợ bị người nhìn ra thân thể quái dị của mình.

Lạc Tinh Hà bị bộ ngực mềm mại dính sát vào, lại nhận thấy cảm xúc khẩn trương sợ hãi của hắn, cùng sự ỷ lại hiếm có này, ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, chỉ hận bây giờ không thể thoải mái dâm loạn một phen!

""Người câm" không phải tên hắn." Lạc Tinh Hà không mặn không nhạt nói, biểu tình trên mặt ít nhiều lộ ra chút lạnh lùng.

Hán tử kia đối ánh mắt y bỗng nhiên có chút chột dạ, ngượng ngùng nói: "Tiên sinh nói phải, bọn ta là người thô lỗ, không hiểu lễ nghĩa."

Gã cảm giác người câm có chỗ kỳ lạ, cầm theo đèn dầu trên tay đến gần vài bước, hắn cả người cứng ngắc, trốn trong lồng ngực Lạc Tinh Hà, bộ ngực mềm mại bị đè dẹp lép, dán chặt trên ngực y.

Lạc Tinh Hà tâm viên ý mã, quần áo rách rưới trên người hắn không thể hoàn toàn bao bọc lấy thịt vú đứng thẳng kia, y chỉ cần cúi đầu là có thể thấy khe ngực mê người ẩn hiện.

Tay ôm sau eo người câm nhịn không được lặng lẽ dùng sức nhéo xuống mông hắn, trong lòng nghiến răng nghiến lợi thầm mắng "dâm đãng", "chó cái."

Nhưng ở trước mặt người ngoài, trên mặt như cũ làm bộ dáng thanh cao đứng đắn, ôm chặt người câm, y không vui nói: "Ngươi nếu không có việc gì thì đừng quấy rầy Dịch An, thân thể hắn không khỏe."

“A? Vâng, vâng.” Hán tử kia nghe vậy thật mau cáo biệt Lạc Tinh Hà, ngượng ngùng rời đi.

Lạc tiên sinh rõ ràng thoạt nhìn đẹp như vậy, ngày thường cũng đối xử với người khác ôn hòa, nhưng tại sao vừa nãy lại cảm thấy có chút xa cách?

Chờ đến khi tiếng bước chân gã hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, người câm mới nhẹ nhàng thở ra, từ trong lòng ngực y rời khỏi, Lạc Tinh Hà lại không cho, y ôm eo người câm, cười như không cười nói: "Bây giờ liền không quấn chủ nhân nữa? Thật đúng là loại chó cái vong ân phụ nghĩa!"

Người câm nghĩ thầm: "Chó cái" cũng không phải tên đâu...

Lạc Tinh Hà kéo lấy vạt áo hắn, che khuất thịt vú nửa lộ, sờ sờ trán người câm, cười nhạo nói: “Cư nhiên sợ ra một thân mồ hôi lạnh, thật nhát gan.”

Y thuận thế câu lấy eo người câm, thả chậm bước chân đi về nhà hắn, sau đó nhéo một chút lên mông hắn, ra lệnh nói: "Chó cái, đi nấu cơm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro