Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người câm nào biết trong lòng y nghĩ gì, nội tâm khép kín tự ti khiến hắn trở khổ sở vô cùng, hắn muốn che lại lỗ tai, không muốn nghe thêm những lời trào phúng nhục nhã làm hắn tủi thân. Nhưng tay lại bị người phía trước trói buộc, không thể động đậy.

Hắn bị Lạc Tinh Hà ép buộc làm này làm nọ, tất cả đều khiến hắn vừa cảm thấy thẹn lại vừa cảm thấy tội lỗi, hắn nâng khuỷu tay đẩy Lạc Tinh Hà ra, dùng hết toàn lực thoát khỏi người này, che lại đầu vú, bàn tay dùng sức xoa ấn đến mức hắn có chút đau.

Nhưng Lạc Tinh Hà lại sao có thể cho hắn thực hiện được? Người câm càng cảm thấy thẹn, càng muốn kháng cự, y càng muốn có được hắn!

Y nghiêng thân mình, đem người câm đẩy ngã vào đống cỏ khô trên kho hàng, tàn nhẫn dùng sức đụ hắn, mỗi một lần đều đâm vào chỗ sâu nhất, đầu cặc to lớn xuyên phá miệng tử cung, mạnh mẽ xâm nhập vào bên trong.

Người câm hoàn toàn không chịu nổi sự điên cuồng như vậy, hắn ngẩng cổ há to miệng không ngừng thở dốc. Biểu tình trên mặt giống như thống khổ lại giống như rơi vào tình dục, mê mẩn si ngốc.

Nếu như hắn có thể phát ra âm thanh, tiếng kêu sợ hãi cùng tiếng rên rỉ kia từ lâu đã sớm khiến cho thôn dân bên ngoài chú ý.

Hắn đứng thẳng nên núm vú bị đè trên đống cỏ khô, những cọng rơm rạ thô ráp cọ xát lên chỗ da thịt mẫn cảm non mịn, bị cọ xát không ngừng làm hắn vừa đau vừa ngứa, theo bản năng mà vặn vẹo vòng eo nhằm muốn tránh đi.

"Thật dâm." Lạc Tinh Hà cười khẽ một tiếng, bàn tay sờ lên bầu vú tròn trịa cùng núm vú của hắn, tận tình xoa bóp, thỏ đen đáng thương vừa thoát khỏi hang hổ lại bước vào ổ sói.

Lạc Tinh Hà dùng sức địt vào lỗ lồn bên dưới gần trăm cái, đem lồn non mềm mại của người câm ma sát đến mức nóng bỏng, y khiêu khích dương vật người câm rồi cả hai cùng lúc bắn ra.

Người câm bị y đụ đến trầm mê, dương vật phía trước cùng lồn dâm lên đỉnh bắn tinh, hai luồn khoái cảm ập đến làm hắn chưa kịp phục hồi tinh thần, nước mắt sinh lý chảy đầy mặt, tiếng thở dốc khó khăn xen lẫn một chút nức nở.

Tình cảm mãnh liệt biến mất, hai người đều là một thân mồ hôi nóng, Lạc Tinh Hà nhận thấy được nhiệt độ cơ thể người câm đã bắt đầu hạ thấp, hắn cái gì cũng chưa mặc vào, trần truồng quỳ xuống đống cỏ khô, nếu như sinh bệnh thì không tốt.

Vì thế y véo đầu vú có chút sưng to trong tay, ra vẻ ghét bỏ nói: “Đừng nằm bò ở đây, khó coi chết đi được.”

Núm vú vốn đã bị chơi sưng lên đến mẫn, lại bị y véo như vậy làm người câm đau đến co rúm, hắn hít một hơi, từ cao trào tỉnh táo lại.

Sau khi lý trí quay về, hắn cảm thấy bản thân như vậy lại còn có thể sinh ra khoái cảm, mười phần khổ sở. Lạc Tinh Hà nói đúng, thân thể hắn giống như quái vật, cho dù bị cường bạo, xâm phạm, nhục nhã, lăng ngược thì vẫn đạt được hưng phấn.

Nói như vậy bộ dáng nằm bò hiện tại của mình cũng mười phần xấu xí đi.

Hắn hoàn toàn không biết bản thân hiện tại ở trong mắt Lạc Tinh Hà có bao nhiêu tư thái mê người, tràn ngập tình sắc.

Eo hắn thật nhỏ, vòng eo suôn mượt kết hợp với tấm lưng phác họa ra một đường cong liêu nhân, thịt vú bị ép có hơi bẹp, từ bên cạnh nhìn đến bầu vú tròn trịa như ẩn như hiện. Đôi chân dài vô lực nửa quỳ, bắp đùi tách mở, để lộ lồn nhỏ bị đụ đến không khép lại được, lỗ lồn sưng đỏ phun ra từng luồn tinh dịch trắng đục, nhỏ giọt ở trên đống rơm rạ.

Lạc Tinh Hà cơ hồ sắp khống chế không được chính mình, cơn nứng lại lần nữa ngo ngoe rục rịch, y cởi xuống áo ngoài khoác lên mình người câm, có chút thô lỗ đem hắn ôm vào lòng, duỗi tay vỗ rớt cọng cỏ trên mái tóc hỗn loạn của hắn, khẩu thị tâm phi oán giận: “Dơ muốn chết, ngươi là chó sao, trên cỏ lăn đến dơ bẩn như vậy.”

Người câm quả thực tủi thân vô cùng, rõ ràng là y một hai đem hắn ấn vào đống cỏ, những cọng rơm rạ đó ma sát lên ngực hắn thật đau.

Nhưng hắn cái gì cũng không nói được, chỉ có thể như bình thường rũ xuống mi mắt, không hề nhìn y.

Lạc Tinh Hà lập tức liền nhận ra cảm xúc người câm, dùng sức ôm lấy eo hắn, nắm lấy hàm dưới, cố ý cao ngạo nhìn xuống: “Này, nhìn ta.”

Y sinh ra thật sự xinh đẹp vô cùng, da thịt trắng nõn như ngọc, khuôn mặt tinh xảo thâm thúy, đôi môi hơi nhếch lên, mắt phượng toát lên vẻ vừa sinh ra đã có sẵn sự kiêu căng, nhìn qua vài phần giận giữ khiến ai cũng e dè, đặc biệt là ở thời điểm đối mặt người câm.

Cứ việc để người câm trong lòng hận thấu chuyện y đối với hắn tùy ý làm bậy, nhưng cũng không thể không thừa nhận, mỗi khi tiếp xúc ánh mắt người này gần gũi như vậy, hắn đều không tránh được cảm giác một trận hoảng hốt.

“Rốt cuộc có phải chó con hay không?” Lạc Tinh Hà ấu trĩ truy vấn, người câm tự nhiên né tránh tầm mắt y, Lạc Tinh Hà lại không buông tha, cười như không cười nói: “Ta nhớ ra rồi, ngươi chính là chó cái của ta, chó cái mỗi ngày bị ta dạy dỗ.”

Mấy tháng trước, người câm căn bản không rõ từ này là có ý tứ gì, nhưng sau khi bị Lạc Tinh Hà kéo lên giường nhiều lần như vậy hắn sao có thể không biết?

Hắn đỏ mặt, liên tiếp lắc đầu phủ nhận, Lạc Tinh Hà cố tình nói: “Ngoan ngoãn làm chó cái của ta, chủ nhân cho ngươi một lễ vật.”

Y thuận tay cởi xuống một tấm ngọc bài bên đai lưng, tay y thật nhanh lẹ, người câm còn chưa thấy rõ đó là cái gì thì y đã đem cái ngọc bài kia chặt chẽ buộc lên mắt cá chân người câm.

Người câm nào dám muốn đồ vật của y, hắn chỉ nhặt mỗi Lạc Tinh Hà về mà đã xui xẻo như vậy thì càng đừng nói đến chuyện nhận lấy đồ của y.

Hắn duỗi tay nhất định phải cởi ngọc bài kia xuống, lại bị Lạc Tinh Hà bắt lấy, giọng nói khó chịu ra lệnh: “Không được lấy xuống! Đây là cẩu bài cho chó cái, bắt buộc phải mang, về sau mỗi ngày ta đều sẽ kiểm tra.”

Người câm như cũ vô cùng không tình nguyện, hắn cảm giác rằng thân phận Lạc Tinh Hà so với một người bình thường như hắn cách biệt một trời, lỡ hắn làm hỏng đồ vật của Lạc Tinh Hà chắc chắn sẽ bồi thường không nổi, tốt nhất là đừng nên dính vào.

Lạc Tinh Hà thấy thế, cũng không cao hứng thêm, y cười lạnh nói: “Yên tâm, cẩu bài căn bản không phải vật gì đáng giá, giá trị nhiều nhất cùng lắm là hai đồng bạc.”

Người câm đương nhiên không tin lắm, Lạc Tinh Hà lại xoa núm vú hắn chơi đùa, trào phúng nói: “Ngươi cho rằng mình cao quý lắm sao? Đừng tự đề cao chính mình, cẩu bài có giá hai đồng bạc mới xứng với loại chó cái dâm đãng như ngươi, giá trị của ngươi cũng như vậy."

Lúc này, người câm không còn ý đồ tháo xuống ngọc bài kia, nhưng lại cúi đầu, ánh mắt hắn càng ảm đạm thêm vài phần.

Lạc Tinh Hà có chút buồn bực, người câm này thật đúng là không biết tốt xấu, đưa đồ vật cho hắn còn phải bảy vòng tám cong dụ dỗ, thật khó hầu hạ!

Y thấy cảm xúc người câm trầm xuống, trong lòng cũng như tảng đá nặng nề đè lên, không hề dễ chịu, nhưng y vốn luôn mạnh miệng, căn bản không có chuyện sẽ xin lỗi, bỗng dưng có chút chột dạ không muốn nói tiếp chuyện này.

Y xoa núm vú người câm, đầu vú hắn đã hoàn toàn bị chơi sưng lên, trướng lớn như quả nho, chạm vào liền hơi phát đau, trên bầu vú tròn trịa ngăm đen rất là tình sắc.

Lạc Tinh Hà xem đến nhập thần, may mắn người câm này ngoan ngoãn bảo vệ thân mình hơn hai mươi năm, nếu để tên đàn ông khác nhìn thấy thì còn tốt sao? Không biết sẽ bị người chơi thành cái dạng gì.

Nghĩ đến đây, ánh mắt y tối đi, cánh tay ôm sau eo người câm tăng thêm vài phần lực đạo.

Người câm đụng phải ánh mắt như mãnh sói đói khát của y, bản năng có chút kinh hoảng, không được tự nhiên vặn vẹo thân mình, ý đồ tránh thoát cái ôm này, Lạc Tinh Hà lại cười tà nói: “Ngươi như vậy căn bản không thể bọc vú được nữa, liền để vú dâm như vậy trở về cùng ta, để cho người khác nhìn xem chó cái bị ta chơi đến quần áo đều không mặc vào được.”

Người câm nghe thế kinh hoảng, sợ y thật sự muốn làm như vậy, hắn hung hăng đẩy y một phen, vội vàng muốn đi nhặt lại những tấm vải bọc ngực, Lạc Tinh Hà vội vàng đè tay hắn lại: “Ai, đừng động, trướng to như vậy còn muốn bao lấy, ngươi không sợ đau chết sao?”

“Ngươi như vậy ta cũng không nỡ.” Y nâng bầu vú tròn trịa kia lên, dáng vẻ mê luyến sắc tình.

Y lấy ra thuốc cao chữa thương mang bên người, ngón tay quệt một chút hướng về núm vú đã trướng to của người câm, ngón tay y trắng nõn thon dài, trên da thịt thiên thâm của người câm phá lệ nổi bật. Lộ ra vài phần tình sắc khôn kể.

Cứ việc Lạc Tinh Hà trong lời nói luôn đối với người câm rất nhiều ghét bỏ, nhưng chỉ y biết cơ thể da thịt bất đồng của y với người câm có bao nhiêu phần kỳ diệu, với y có bao nhiêu đại lực hấp dẫn.

Y cơ hồ muốn một ngụm rồi lại một ngụm ăn luôn người trong lồng ngực, mỗi lần đụ đều làm đến trên người hắn tràn đầy dấu hôn cùng dấu răng.

Thứ thuốc kia là loại tốt nhất, vừa bôi lên núm vú nóng bỏng liền cảm giác được sự mát lạnh, thực mau liền giảm bớt đau đớn. Lạc Tinh Hà làm cốc chủ Thần Y Cốc, mang theo đều là linh đan diệu dược thiên kim khó cầu, giá trị đến mức đủ cho người câm cả đời không cần lo chuyện ăn uống.

Nhưng hiện tại thuốc mỡ xa xỉ bởi vì hoan ái mà xài đến hao mòn, bôi trên thân mình người câm nhưng y hoàn toàn không cảm thấy đau lòng. Người câm biết y là đại phu, nếu hắn hay y phí phạm của trời như vậy, nhất định lại không muốn sử dụng một phân hào nào của y.

Sau khi bôi xong được, hai viên đầu vú của người câm cùng quầng vú đều sáng lấp lánh, lộ ra một tầng ánh nước mê người.

Lạc Tinh Hà liếm liếm môi, cuối cùng vẫn là khắc chế dục vọng của mình, khó nhịn dán lên môi người câm, hôn đến mức hắn thở không nổi, sau đó cắn cắn môi hắn, thấp giọng nói: “Con thỏ đen nhà ngươi không được đi ra khỏi đây, chờ trời tối lại mang ngươi trở về, buổi tối sẽ không ai thấy.”

Thấy người câm không cho phản ứng, y nhẹ nhàng đánh một cái lên mông hắn, đánh ra một tiếng giòn vang, dặn dò nói: “Đến lúc đó, chó cái phải ngoan ngoãn đi theo sau chủ nhân, đã hiểu chưa?”

Người câm cảm thấy thẹn lại sợ hãi nhìn hắn, chỉ có thể nhẹ nhàng gật gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro