Chương 3:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Sở Y xoa lấy đầu tóc đen đang bận rộn dưới háng hắn, thưởng thức tiếng nhóp nhép vang lên không ngừng đến từ cặc ngọc đặt trong lỗ đít của người đàn ông.

Hắn ra lệnh cho gã phải vừa bú cặc hắn vừa co lỗ đít để thứ kia động đậy, việc khó như vậy mà cũng làm được, không biết hắn có nên khen gã không.

Hắn nhìn gương mặt anh tuấn góc cạnh cùng đôi mắt đen sâu thẳm kia, cũng không tồi, xứng đáng là lô đỉnh hạng nhất.

Không phải người song tính thì không được tính là lô đỉnh cực phẩm, huống hồ gã cũng chẳng phải đệ tử tông môn mà lại là cánh tay phải của hắn, bình phẩm trên cũng chỉ để hắn giải buồn thôi.

"Được rồi dừng lại đi." Từ Sở Y kéo tóc gã lên, khiến gã phải dừng động tác, ánh mắt đen như ánh lên sự khó hiểu.

"Ngài vẫn chưa bắn, tông chủ." Gã nói, đoạn, gã quỳ xuống, cặc ngọc vẫn cắm ở dưới, hai đầu vú bị chà đạp đến đỏ bừng.

Từ Sở Y ngáp một tiếng, phẩy phẩy tay: "Đứng lên, nhả cái thứ đấy ra, hôm nay là do ta vô lý, bắt ngươi phải hầu hạ ta, mặc lại y phục rồi lại đây nghe ta nói."

Gã im lặng một lúc: "Ngài vẫn chưa cắm vào."

Từ Sở Y ỡm ờ: "Đáng lẽ ta không nên định làm việc này với ngươi, coi như ta sai đi."

Từ Xạ Khanh nhìn hắn, đứng dậy, gã rút cặc ngọc đằng sau ra, làm một phép thanh tẩy, mặc lại y phục, rồi tiến lại hầu hạ tông chủ thay quần áo.

Từ Sở Y dựa vào người gã: "Cỏ vong tình cỏ vong tình, không ngờ hôm nay thái thượng lại đến xin ta cỏ vong tình."

Từ Xạ Khanh đáp: "Ngài vẫn cho y."

"Tất nhiên rồi, vì ta rất muốn nhìn thấy vẻ mặt của Xuân Thu chân nhân khi bị ép uống thứ đấy." Từ Sở Y chỉ vừa nghĩ đến vẻ hận thù cùng tàn nhẫn của người ấy thôi đã thấy vô cùng sảng khoái, cặc bự dưới háng cũng cứng lên.

Cựu chưởng môn của Tầm Đạo Tông Mộ Chi, đạo hiệu Xuân Thu.

"Sinh tử của ngàn người vạn người, cũng chỉ là một ý niệm của kẻ trên cao." Từ Xạ Khanh vén lại tóc cho hắn.

"Ngươi biết không Xạ Khanh, Xuân Thu chân nhân năm đó diệt thiên hạ đệ nhất ma tông, tông chủ từng hỏi y một câu."

"Ông ta hỏi rằng: Số phàm nhân mà trên dưới tông môn ta giết, đã nhiều bằng số chết trên tay chân nhân chưa?"

"Chân nhân chỉ cười: Không hề."

"Nhị đệ tử của chân nhân, cũng là chưởng môn hiện tại của Tầm Đạo Tông, từng hỏi chân nhân rằng: Sao người lại giết hậu nhân của ta?"

"Chân nhân trả lời: Nghèo đói, khốn khổ, trái với luân thường, bại hoại gia môn, những thứ xấu xí như thế con còn muốn giữ lại sao?"

"Tam đệ tử hỏi ông: Làm sao để phi thăng?"

"Chân nhân đáp: Thiên phú, nỗ lực, cơ duyên, nếu con không có, thì cướp là được."

"Tam đệ tử bật cười: Thế mà lại đơn giản."

Từ Xạ Khanh không hề bất ngờ: "Xuân Thu chân nhân chắc chắn là kẻ điên mạnh nhất dưới bầu trời này."

"Thế mà hắn lại thành thân!" Từ Sở Y nghiến răng, lại có vẻ mờ mịt.

Tu sĩ có lễ đạo lữ, tuyên thệ với trời đất, ràng buộc linh hồn, được trời đất chúc phúc, nhưng đã gọi là đạo lữ, không đi cùng nhau sao có thể gọi là đạo lữ.

Mặc Phùng Quân chỉ là phàm nhân, đương nhiên không thể kết làm đạo lữ với Mộ Xuân Thu, chân nhân thì hay rồi, làm hẳn lễ thành thân của người phàm, kí khế sinh tử.

Từ Sở Y không thể hiểu được, sao một người như chân nhân, lại chọn một người phàm.

"Chân nhân sinh ra đã hưởng khí vận của trời đất, phi thăng là chuyện sớm muộn."

"Nhưng chân nhân từng nói rằng" Các ngươi muốn phi thăng, một là chờ ta rời đi, hai là giết ta."

"Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc giết chân nhân." Từ Sở Y ôm lấy Từ Xạ Khanh, "Chân nhân có ơn dạy dỗ với ta, ta nghĩ chúng ta sẽ chờ chân nhân rời đi, sau đó tiếp tục tu luyện để phi thăng, nhưng bỗng sau đó, Mặc Phùng Quân xuất hiện, chúng ta mới biết được ra là chân nhân chưa bao giờ muốn phi thăng, chân nhân sẽ chết cùng người kia."

Tông chủ Hợp Hoan Tông rơi nước mắt: "Tại sao chứ, ta chỉ muốn tất cả như mấy trăm năm trước thôi, chân nhân đi đầu, chúng ta theo sau, lâu lâu cùng cười đùa uống rượu, dẫn dắt hậu bối."

Từ Xạ Khanh lau nước mắt cho hắn, hôn nhẹ lên trán hắn: "Sở Y, không thứ gì có thể tồn tại vĩnh hằng."

"Cả ngươi nữa, ngươi cũng bắt đầu muốn làm phản rồi, Xạ Khanh."

"Ta không muốn dừng chân tại chỗ nữa." Từ Xạ Khanh nhìn hắn, đặt tay hắn lên lồng ngực mình, Từ Sở Y cảm nhận được nhịp tim của hắn, cũng biết hắn muốn nói gì.

"Không thể" Giọng của hắn rất lạnh, "Ta không thể kết đạo lữ cùng ngươi."

Từ Xạ Khanh thở dài, đúng là tên cổ hủ.

Tông chủ Hợp Hoan Tông nam nữ đều ăn, lạm tình cùng cực, nhưng tuyệt không chạm đến người bên cạnh mình, nhất là người thân.

Mà trùng hợp, Từ Xạ Khanh là con nuôi của cựu tông chủ, là nghĩa huynh của Từ Sở Y, được hắn xếp vào hàng: "Người thân"

"Phải rồi, đệ tử có nói với ta lô đỉnh cực phẩm mới tới bị ngươi mang đi rồi, thế nào? Chơi có sướng không? Là loại người gì?" Từ Sở Y đột nhiên hỏi.

"Phản kháng rất mạnh." Từ Xạ Khanh đáp.

"Ồ, ra là mèo hoang, nghe bảo y cũng từng là thiên kiêu, nhưng mất hết tu vi, bị kẻ thù đuổi giết, bất đắc dĩ mới phải tới đây bán thân nương nhờ Hợp Hoan Tông, chậc chậc, chắc chơi sướng lắm, cái thể loại muốn nghênh còn cự ấy. Thế ngươi chơi y thế nào?" Từ Sở Y rất có hứng thú.

"Ta làm như cách tông chủ hay làm, xé y phục của y, trói hai tay y lại, treo cao y lên."

"Bầu ngực của y không bự như một số người song tính mà tông chủ từng chơi, ngực y giống như nam nhân bình thường, hai đầu vú hồng nhạt nổi bật trên nước da trắng.

"Y rất khuất nhục, nhắm nghiền hai mắt, lồng ngực phập phồng, nhưng dưới ánh mắt của ta, cái lồn non lại co rút, không ngừng rỉ nước."

"Thế là ta lại treo hai chân y lên, cặc của y không to bự, gân guốc mà yếu ớt như chiếc lồn non của y vậy."

"Nhưng hình như tại ta nhìn y quá lâu, lồn non rỉ nước làm y khó chịu, y vặn thân mình, thế mà lại rên rỉ."

"Xạ Khanh học được cách thị gian người khác luôn sao, bất ngờ thật." Từ Sở Y ngạc nhiên, "Lô đỉnh này quả thật chưa từng bị ai đụ, quốc sắc thiên hương ngon ngọt như thế, Xạ Khanh có tát liên tục vào lồn y không, tát lồn người song tính đã lắm, rõ ràng là đau, nhưng lại không ngừng phun nước theo nhịp tay chúng ta, cái lồn non bị đánh một khi đỏ lên, kết hợp với nước da trắng thì dâm vô cùng."

"Ta vẫn còn nhớ lô đỉnh trước đây của ta phát nứng đến độ banh thẳng hai chân ra, lồn cắn lấy ga trải giường, bị ta đánh lồn cho vài phát, vừa la hét vừa bắn tinh, nước dâm phun đầy tay ta, thế mà lại không ngoan hơn được chút nào, cứ nằng nặc muốn ta đút cặc bự vào, rõ ràng là đang mang thai con của kẻ khác, mà không biết xấu hổ, bụng bự như vậy mà cứ banh thẳng lồn ra, dâm nhưng lại xấu xí, ta mà đút cặc vào thì cái thai đó có mà còn giữ được."

Từ Xạ Khanh cúi đầu nhìn y: "Có, ta có tát vào lồn y."

"Ta vừa đút cặc vào miệng y, vừa tát liên tục vào lồn y, hai lỗ trên dưới đều được hầu hạ, người chưa từng nếm mùi tình dục như y khóc hết nước mắt, nhưng lại chỉ có thể ư ử nuốt lấy cặc ta, lỗ lồn co rút ăn lấy bàn tay ta."

"Khi thấy y đã thấm mệt, ta cởi trói chân cho y, đụ thẳng vào miệng y, bắt y phải nuốt hết con cặc của ta, ta bắn tinh vào miệng y, ép y dán vào háng ta, hứng hết tinh dịch của ta."

"? Thế mà ngươi lại chơi miệng trước hả, trời ạ lô đỉnh cực phẩm hơn thua ở cái lỗ lồn chảy nước đấy, ngươi phải cắm vào đó để cho cái lỗ đó nếm được mùi đàn ông, khiến y thèm khát ngứa ngáy khi thiếu thốn con cặc của ngươi, cầu xin ngươi đụ vào lỗ lồn, bắn tinh đến tử cung, chà đạp y, biến y thành con đĩ dâm của ngươi, ngày ngày phát nứng muốn ngươi đút cặc cho ăn."

"... tông chủ, đút sau cũng được mà."

"Đúng là tảng băng" Từ Sở Y hết nói nổi, "Lần sau lấy cho y một cặp khuyên vú, cái có lục lạc ấy, với một bộ y phục mỏng, áo trắng cũng được, nhét cho y thêm một cái xích lồn nữa, để sau này y có di chuyển trong tông môn, thì ai cũng biết y có chủ rồi, không chạm vào y nữa."

"Với lại y phục kiểu đó thì thị gian tốt lắm, khuyên vú lồi ra, cặp mông lồ lộ, da trắng da trắng, à thôi, lấy hồng y đi, sẽ đẹp hơn, tô cho y thêm chút son nữa, chậc chậc, chắc chắn sẽ vô cùng đĩ thỏa hahahaha."

"Tông chủ, đi ngủ thôi." Từ Xạ Khanh thở dài, cắt ngang thú vui của tông chủ.

Gã biết hôm nay tông chủ có tâm sự, là về "cỏ vong tình" mà tông chủ đưa cho người kia, tông chủ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phản bội Xuân Thu chân nhân, nhưng từ khi người kia đến để xin cỏ vong tình, kết cục của Xuân Thu chân nhân và Mặc Phùng Quân đã được định sẵn.

"Ngày mai đưa một người song tính vú bự lên giường ta, ta sẽ bắt y nuốt hết chuỗi ngọc của ta bằng lồn y."

"Được, tông chủ."

*****************************************
Từ Xạ Khanh rời khỏi điện cho tông chủ, về nơi ở của mình.

Chỗ ở của gã nằm ngay cạnh bên chủ điện, gã vừa mở cửa ra, đã nhìn thấy cảnh xuân trong phòng.

Tri Thu mấp mé khóe môi yêu kiều, gương mặt thấm đẫm tình dục, hai cái lỗ bên dưới của y, lồn non mút lấy dây xích lồn, lỗ đít hút lấy cặc ngọc, y thụt người để cặc ngọc nghiền vào bên trong, "bạch bạch bạch", rên la liên tục, con cặc xoắn lại, phun ra một dải nước vàng.

"Thế mà lại tự chơi đến phun nước tiểu." Từ Xạ Khanh tiến lại gần, lấy tay bóp lấy vú của y, khoái cảm đột ngột khiến y vặn người, gã kéo dây xích đang nút lồn của y ra, nước dâm tuôn trào, Tri Thu co quắp, "A..a...a...a.", không ngừng lại, gã lấy dây xích khảm vào lồn của y, để dây xích trùng với chiều của cái lỗ, Tri Thu khép chân lại, gã giật dây qua lại, giật đến đâu, y phun nước đến đó, sướng đến dục tiên dục tử.

"Đúng là dâm đãng, tông chủ chắc sẽ thích người như ngươi." Từ Xạ Khanh nhìn y, đưa tay nâng cằm y lên, thỏ thẻ như người tình, "Nhưng ta không cho phép hắn lưu luyến bất cứ ai, tình dục cũng không được, người song tính ta có thể tìm thêm, còn ngươi, ta phải làm cho lỗ lồn của ngươi bị chơi đến không khép lại được nữa, khi đó tông chủ sẽ chẳng còn để ý tới ngươi."

"Trách thì trách, ngươi sinh ra với khuôn mặt này."

Tình đầu của Từ Sở Y, là một người con gái thanh lãnh nhưng dịu dàng.

Nàng đã chết.

Hắn đã quên.

Nên không cần nhắc lại.

Tri Thu nghe được giọng gã, người kéo y ra khỏi vực sâu, cũng là người một lần nữa đá y xuống địa ngục.

Y lặng lẽ chảy nước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro