Chương 14: Đàn anh xấu tính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yên Lan năm nay 23 tuổi, hiện đang là sinh viên học ngành kinh tế. Cậu có một công việc làm thêm bí mật đó là cộng tác viên thu âm truyện 18+ cho một kênh radio nhỏ. Chất giọng mềm mại, trong trẻo, đáng yêu của cậu rất được yêu thích nên hai bên đã làm việc cùng nhau hơn một năm rồi. Yên Lan cũng có một số lượng fan nhỏ nhỏ ủng hộ cậu.

Tuy nhiên dạo gần đây, dưới những bài thu âm của cậu luôn có một ID là "Lục không Tiêu" bình luận chê cậu giả, bảo rằng nghe là biết chưa bao giờ làm tình thật nên rên ê a như trẻ con tập đọc, không có tí cảm xúc nào. Mới nhìn cái ID này cậu nghĩ ngay đến đàn anh Lục Tiêu học trên cậu 1 khóa. Đàn anh vô cùng nổi tiếng trong trường vì anh ấy đẹp trai lại còn học giỏi, tính tình cũng rất tốt, anh ấy đã giúp cậu rất nhiều. Nhưng vì anh ấy tốt như thế nên Yên Lan chắc chắn rằng đây không phải là đàn anh của cậu. Điều này làm Yên Lan vô cùng khó chịu. Dù cho cậu thật sự chưa làm tình nhưng từ trước đến nay chưa ai chê cậu giả như tên này đâu. Yên Lan không nuốt trôi cục tức này, cậu nhắn tin riêng cho hắn để xả giận

"Nè cái anh kia. Anh chê tôi giả? Tai anh có vấn đề đúng không? Nếu giả thì anh còn nghe hết mấy bản thu của tôi làm gì? Còn bình luận vào từng cái nữa. Anh bị thần kinh à?"

Yên Lan gửi xong tin nhắn thì thoát khỏi trang web rồi lên đường đi đến lớp. Cậu hoàn toàn quăng chuyện này ra sau đầu cho đến tối đó cậu về nhà mở trang web lên thì thấy nhận được trả lời của tên kia.

"Cậu còn không biết xấu hổ mà đi chửi tôi hả? Có bao giờ cậu tự nghe lại thu âm của mình chưa? Tôi đang cứng mà nghe cậu rên xong tắt cả nứng đây này."

Máu nóng lại xông lên đầu thế là Yên Lan vào combat với hắn ta luôn

"Ha. Đáng đời anh. Yếu sinh lý thì lại đi đổ thừa cho tôi à?"

Có lẽ lúc này "Lục không Tiêu" cũng đang online nên hắn ta xem tin nhắn của cậu rồi trả lời lại ngay

"Đm cậu bảo ai yếu sinh lý hả? Tất cả là tại cái giọng điệu nhão nhoét của cậu làm tôi buồn nôn. Cặc tôi có thể đụ cậu cả đêm đấy, chỉ sợ cậu không chịu nổi rồi khóc lóc cầu xin tôi ngừng thôi. À quên mất, tôi mà nghe giọng cậu thì chắc cũng chẳng thể cứng lên nổi đâu."

"Á à to mồm nhỉ. Có giỏi thì thử xem. Xem ai cầu xin ai."

Nửa tiếng sau, Yên Lan cũng không hiểu tại sao từ cãi nhau lại biến thành hẹn chịch với cái tên mồm thối bảo cậu giả. Trùng hợp là tên đó lại ở cùng thành phố với cậu nên cả hai hẹn nhau ở quán cà phê gần trường cậu vào ba ngày sau. Yên Lan có hơi hối hận vì bốc đồng, nhỡ đâu gặp phải một tên bụng bự đầu hói đầy dầu mỡ thì biết làm sao. Nhưng hẹn thì cũng hẹn rồi, nếu thật sự gặp phải thì chửi hắn một trận cho hả giận rồi chạy thật nhanh là được.

Buổi hẹn của ba ngày sau cũng đến, Yên Lan ra ngoài cùng với vài món đồ phòng thân. Cậu đến sớm hơn một chút, vừa nhâm nhi cốc cà phê vừa ngắm mặt trời lúc chiều tà. Cả hai có báo cho nhau biết về quần áo hôm đó mình sẽ mặc nên cậu không sợ tên kia không tìm thấy mình.

Đột nhiên có người đến bên cạnh, Yên Lan ngẩn đầu lên nhìn, đập vào mắt cậu là một gương mặt điển trai mà cậu không thể nào nhầm được, Lục Tiêu, đàn anh tốt tính của cậu. Yên Lan chỉ nghĩ rằng anh vô tình thấy nên đến chào cậu

"Chào đàn anh. Gặp anh ở đây thật trùng hợp quá." Yên Lan nói với anh

"Không trùng hợp. Anh có hẹn, em quên rồi hả." Lục Tiêu kéo ghế ra rồi ngồi xuống trước mặt cậu

"Hả. Em hẹn anh khi nào nhỉ? Em không nhớ gì... hết." Yên Lan bấy giờ mới để ý quần áo mà anh mặc, giống như miêu tả mà tên kia đã nhắn cho cậu. Đừng nói với cậu cái tên mồm thối "Lục không Tiêu" kia chính là đàn anh "Lục Tiêu" của cậu đấy nhé.

"Anh là "Lục không Tiêu". Em là... "Lan Nhi không khóc" đúng không...?" 

Đùng đùnggg, sét đánh ngang tai, hóa ra đàn anh dịu dàng tốt bụng của cậu lại chính là tên khốn chê cậu giả. Huhuhu phải làm sao bây giờ. Cậu nhớ lại cuộc trò chuyện của hai người mà xấu hổ đến mức muốn bỏ của chạy lấy người. Yên Lan lí nhỉ trả lời lại

"Dạ... Là... là em... hahaha trùng hợp quá anh nhỉ. Em.. đột nhiên nhớ ra em còn có việc... em đi trước nha... tạm... tạm biệt anh..." Yên Lan nói rồi quơ tay cầm lấy balo, đang định đứng lên thì chân Lục Tiêu dưới bàn khóa chân cậu lại.

"Định đi đâu? Nếu em đi khỏi đây thì anh không ngại nói cho người khác biết em là "Lan Nhi không khóc" đâu." Lục Tiêu lên tiếng dọa Yên Lan

"Hầy. Sao anh lại thành như vậy chứ? Em không ngờ anh là người như vậy luôn đấy!!" Yên Lan giận dỗi thả balo xuống

"Diễn vai đàn anh tốt bụng thôi. Anh cũng không ngờ đàn em dễ thương của anh lại lớn giọng rên rỉ dâm đãng cho người khác nghe như vậy đấy. Dù hơi giả." Giọng Lục Tiêu có hơi mỉa mai

Lại nữa, lại chê cậu rồi. Ấn tượng tốt đẹp của cậu về Lục Tiêu đã bay sạch, từ đàn anh tốt tính đã trở thành đàn anh xấu tính rồi. Nhưng nhờ câu nói này mà Yên Lan mới nhớ ra lý do của buổi hẹn hôm nay

"Còn anh? Yếu sinh lý chứ gì? Sao nào? Gặp em rồi thì có muốn làm như đã hẹn không?" Yên Lan mỉa mai ngược lại

"Có chứ. Sao lại không. Anh phải làm cho em khóc lóc cầu xin anh chứ. Đi thôi. Đi chứng minh bản thân nào." Lục Tiêu vừa cười vừa nói

Yên Lan phải công nhận rằng dù xấu tính nhưng đàn anh này quả thật rất đẹp trai đúng gu cậu. Cả hai rời quán cà phê đi đến một khách sạn gần đó.

Bước vào phòng, vừa đóng cửa lại thì Lục Tiêu đã đè cậu lên cửa rồi hôn ngấu nghiến. Anh giữ chặt hai tay cậu, chân anh đẩy vào giữa háng cậu, đầu lưỡi quấn quít lấy nhau. Yên Lan thầm nghĩ
"Đệt. Tên này giỏi quá vậy. Mình còn chưa kịp chuẩn bị gì cơ mà."

Lục Tiêu buông Yên Lan ra, cậu thở hổn hển, mặt đã đỏ bừng lên vì nụ hôn vừa rồi của anh

"Chỉ mới hôn một cái mà đã như vậy rồi. Lát nữa sao em chịu nổi đây." Lục Tiêu trêu chọc cậu

"Anh.. im đi... do em bị bất ngờ thôi.. anh hôn tệ quá đấy." Yên Lan trả lời

"Vậy sao... vậy thì để anh làm lại nhé." Nói rồi Lục Tiêu lại tiến đến hôn cậu. Nụ hôn này còn dữ dội hơn trước, anh buông tay cậu ra rồi bế cậu từ cửa đi vào giường nằm. Lục Tiêu hôn cho đầu óc Yên Lan trắng xóa, lưỡi của cậu bị anh bắt lấy mà phục tùng. Đặt Yên Lan nằm xuống, Lục Tiêu vừa hôn vừa cởi quần áo của cậu ra. Anh hôn cổ cậu, trồng vài cái dâu tây ở đó rồi đi xuống trước ngực ngậm lấy đầu vú đã cương cứng lên từ lúc nào. Yên Lan vô thức thoát ra tiếng rên rỉ, Lục Tiêu nghe thấy thì anh khựng lại một chút rồi lại tiếp tục thưởng thức hai đầu vú ngon miệng của cậu.

"Ứmmm.... Aaa...." Yên Lan rên lên vì sướng

"Nghe hay đấy. Tốt hơn mấy cái bản thu âm kia nhiều. Anh cứng rồi đây này." Lục Tiêu nhỏ giọng thì thầm với cậu

"Chứ... chứ sao..." cậu xấu hổ trả lời anh

"Đàn em ngon miệng quá làm cặc anh nứng rồi. Để anh đụ một cái lút cán vào, em rên thật hay cho đàn anh nghe nhé." Lục Tiêu cởi quần để thả cặc đang cương cứng của anh ra bên ngoài. Lúc chuẩn bị đụ vào thì Lục Tiêu mới thấy bên dưới chim nhỏ của Yên Lan còn có một thứ mà anh không ngờ đến.

"Hóa ra đàn em còn có lồn nhỏ này. Đúng là dâm. Lồn thiếu đụ nên mới đi kêu dâm mời người khác đến đụ vào đúng không?" Anh hỏi Yên Lan

"Không.. không phải mà. Anh... nhanh đi... nói nhảm làm gì."

"Được thôi. Lồn ướt nhẹp thế này, đàn em cũng nứng rồi nhỉ. Để anh đụ "Lan Nhi không khóc" đến khi nào khóc lóc thì anh mới ngừng nhé." Lục Tiêu đưa cặc thẳng vào trong lồn nhỏ, cả hai hít sâu một hơi vì quá sướng

"Ưmmmmm..."

"sshhhhh...."

Lục Tiêu bất ngờ vì cái lồn này vừa khít vừa mềm, cảm giác ấm áp bao lấy cặc khiến cho anh tê dại. Lần đầu đụ cái lồn dâm như này làm cho anh phấn khích vô cùng, không thể kiềm chế mà nhấp hông liên tục. Còn lồn của Yên Lan cũng là lần đầu được ăn cặc, thân cặc to dài nóng hổi đang đưa đẩy bên trong cơ thể, cậu chưa bao giờ có cảm giác thế này. Đầu óc bây giờ chẳng còn gì ngoài sự sung sướng, cậu cứ rên lớn theo bản năng

"Áahhh.... aahhh.... aahhhh... cặc to quá... đụ lồn Yên Lan... aaahhhh... Yên Lan sướngggg..."

Lục Tiêu nghe cậu kêu dâm, cảm giác khác xa so với sự khô khan trong bản thu âm của cậu, anh ta lại càng nứng hơn, cặc ở bên trong to ra, những cú dập cũng mạnh mẽ hơn nhiều.

"sshhhh... lồn nhỏ giỏi quá... cặc anh nứng muốn chết... đàn em rên dâm ghê nhỉ... đúng là đụ vào... nghe không giả nữa... haaaa... giỏi quá..."

"Aahhh... aahhhh... ahhhh... nhanh... nhanh quá... chậm lại đi... aahhhh"

"Haaa... anh nghiện mất thôi... haaa... miệng trên miệng dưới của đàn em đều dâm... lồn bú cặc anh tê quá..."

"Ứmmm... em cũng sướng... tê lồn... anh đụ sướng quá... aahhhhh... aahhhh..."

"Bé ngoan.. kêu tên anh đi... haaaa... là ai đang đụ lồn em..."

"Đàn anh... đàn anh Lục Tiêu... aaahhhh.... ahhhh... cặc đụ sâu quá... ứmmmm..."

"Haaaa... đụ qua điểm nứng rồi đúng không... haaaa... cặc bự đụ đàn em có sướng không hả... haaaaa.."

"Sướng quá... Lục Tiêu đụ Yên Lan sướng lắm... áahhhh... căng lồn... bự quá đi.... aahhhh... chậm... chậm lại đi anh... áahhh... tê lồnnn.."

"Lồn Yên Lan bóp cặc anh sướng lắm... nghe đàn em kêu dâm anh cũng nứng... haaaa..."

"Aaaaaaaaaa... aaahhhhhhh..."

"Anh sắp ra rồi... haaaa... Yên Lan cho anh bắn đi... bóp cặc cho anh bắn tinh vào lồn... haaaa.. đúng rồi... giỏi quá... oohhh... oohhhhhhhh....anh.... bắnnnnnn"

Lục Tiêu phóng tinh vào lồn nhỏ, tinh trùng nóng hổi bắn vào trong đã thiêu rụi lý trí của Yên Lan. Lồn cậu co giật theo từng nhịp bắn của cặc bự, Yên Lan ưỡn cong người để đón nhận hết tinh hoa và sung sướng mà Lục Tiêu cho cậu. Đang phê trong cơn sóng tình thì Lục Tiêu lật người cậu lại, tiếp tục đụ vào từ phía sau. Vừa lên đỉnh xong nên cơ thể cậu vô cùng nhạy cảm, lồn nhỏ mỏng manh truyền đến từng trận tê dại làm cho Yên Lan hét lên

"Áaaaaaa... đừng đụ nữa... aaahhhhh... tê lồn quá... aaahhhh... anh ơi.... em không chịu nổi.... sướng lồn.... aaahhhhhh... ahhhhh... không được..."

"Haaaa... cái lồn này giỏi đụ quá... anh không nhịn được... aaahhhh... ssshhhhh... bóp chặt quá... cặc anh sướng... oohhhhh..."

"Aaahhhh... hứccc... anh ơi... đừng đụ nữa... aaahhhhh... không chịu nổi... đừng.... aaahhhhh"

Lục Tiêu đã bắn một lần nhưng cặc vẫn còn nứng, anh tiếp tục đụ sâu vào trong Yên Lan cho đã cơn thèm. Tinh dịch lúc nãy bắn ra hòa cùng với nước dâm của cậu bám đầy trên thân cặc anh, một ít lại chảy ra ngoài làm cho cảnh tượng này vô cùng dâm mĩ. Yên Lan bị anh đụ đến không chịu nổi, đã khóc lóc cầu xin anh dừng lại. Nhưng cậu không để ý rằng, cậu càng khóc thì Lục Tiêu đụ càng ác liệt.

"Áaaa.... xin anh... đừng đụ nữa... hứccc... em chết mất... hứcccc... đừng đụ nữa mà... tha cho em đi... áahhhh.... anh ơi... xin anh đó... hứcccc"

"Haaaaa... sướng cặc quá... Bé ngoan để yên cho cặc anh đụ nào... oohhhh... xin anh dừng mà lồn nhỏ mút cặc anh thế này à... ooohhhhhh... đệt mợ... mút phê cặc... sao anh dừng được..."

"Huhu em không biết đâu.... áaahhhhh... ứmmmm... lồn không chịu nổi nữa... aaahhhh... nhanh quá... em ra... em chịu hết nổi rồi... áaahhhhhhhh"

"Cặc anh cũng bắn đây... dâm quá... ooohhhhhhh... anh bắn hết cho đàn em đâyyyy"

Lại một lần nữa lên đỉnh, cặc bự lại phun tinh vào lồn, Yên Lan không chịu nổi mà đã ngất đi, nằm gục trên giường. Cơ thể Lục Tiêu đè lên cậu, hai người dán chặt vào nhau không kẽ hở như muốn chôn cặc vào sâu trong lồn. Lục Tiêu tận hưởng dư vị cao trào rồi rút cặc ra, anh thấy tinh dịch trào ra từ trong lỗ lồn thật đẹp. Lục Tiêu đỡ Yên Lan đi tắm rửa, anh dọn dẹp rồi ôm cậu đi ngủ. Giờ anh chỉ mong được đụ Yên Lan cả đời nên anh quyết định sẽ chân thành xin lỗi Yên Lan vì lúc trước đã chê cậu.

- Hết chương 14 -

===========================
Chương này viết vội rồi up luôn nên chưa kịp check lại nữa. Nếu có lỗi thì mọi người cmt nhắc để tui sửa nhaaaaaa (*´∇`)ノ Cảm ơn mọi người đã đọc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro