Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19: Vẫn là chuyện lúc trước.

Tạ Hoài Dung cố gắng thoát ra khỏi cái cảm giác khó chịu ấy, cậu rút tay lại, vội cầm lấy miếng giẻ lau.

Cậu không phải là một người giỏi giao tiếp với người khác.

Tạ Hoài Dung mím chặt môi dưới, sau đó cuối cùng nói: "Vậy tôi đi giặt đồ đây, bàn của cậu ở bên phải."

Hoắc Vân Trạch khẽ gật đầu.

Chậu nước đã được thay nước khác, không còn vết bẩn bên trong.

Dòng nước mát mẻ chảy ra kẽ ngón tay cậu.

Tiếng ve sầu kêu ngoài cửa sổ thật sự khiến cho người ta thấy phiền muộn.

Trước khi đến trường, bố mẹ của cậu cũng dặn dò cậu nhớ chia sẻ đặc sản quê mình với bạn cùng phòng, để cậu có thể kết bạn và có mối quan hệ tốt với bạn cùng phòng, nhưng khi cậu xa nhà thì bọn họ cũng không thể quan tâm lo lắng nhiều việc như vậy được.

Chỉ có điều khi nhìn bộ dạng của bạn cùng phòng, đột nhiên Tạ Hoài Dung có chút do dự. Có cần thiết không nhỉ....

Cũng không nhất định phải tặng cho cậu ta.

Dù sao thì cậu cũng đã quen sống với cuộc sống không có sự tương tác giữa người với người, nên cũng không cảm thấy tệ lắm.

Tạ Hoài Dung tắt vòi nước, tay hơi dùng chút lực, vắt sạch miếng giẻ lau.
__

Sau hôm khai giảng ba ngày, trường bắt đầu huấn luyện quân sự.

Khi mặc thử quân trang thì Tạ Hoài Dung trốn vào nhà vệ sinh để thay.

Cậu và Hoắc Vân Trạch không thân nhau, nên khoảng cách cả hai cũng vừa phải, nếu không thì có khi đối phương sẽ hỏi: "Đều là con trai với nhau cậu trốn cái gì?", cho dò cậu lắp bắp thì cũng không thể nào trả lời được.

Tạ Hoài Dung thở phào nhẹ nhõm, sau đó bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Quần áo không được vừa vặn lắm.

Áo khoác quân trang màu xanh lục có viền dài, chất liệu cứng và dày nhưng áo ngắn tay bên trong lại vừa mỏng vừa thô ráp, rất hay cọ xát vào người.

Cảm nhận được phần ngực bị cọ xát, Tạ Hoài Dung bị khó chịu mà hơi cúi người xuống.

Cậu cúi đầu nghịch cái thắt lưng lỏng lẻo và kém chất lượng, chọn ra một cái dây cột sau lưng, để cho vừa vặn thắt eo.

Tạ Hoài Dung quay đầu lại liền bắt gặp Hoắc Vân Trạch đang nhìn mình.

"Có chuyện gì sao?"

Hoắc Vân Trạch nhìn ống quần rộng thùng thình của cậu, dường như có thể bị gót chân dậm lên, giống như một đứa trẻ trộm mặc đồ của người lớn.

Quần mà Tạ Hoài Dung chọn là size rất nhỏ, nhưng có điều lưng quần vẫn rất rộng, cậu phải dùng ngón tay trắng nõn của mình móc vào thắt lưng, kéo nó sát vào eo, làm cho người nhìn thấy không biết phải nói sao.

"Không có gì, cậu xắn ống quần lên một chút đi." Hoắc Vân Trạch thu hồi ánh mắt, tựa như chỉ lười biếng nhắc nhở cậu.

Tạ Hoài Dung rốt cuộc cũng nhận ra cậu đang được bạn cùng phòng chủ động quan tâm đến, sau một lúc cậu mới thấp giọng trả lời hắn: "Ừm."

Xếp hàng để huấn luyện viên quân sự được sắp xếp từ thấp đến cao.

Mùa hè sau mười hai giờ trưa mà lại đứng ở ngoài trời làm người ta cảm thấy cực kỳ nóng nực bực bội, nhiệt độ trên ba mươi độ, gió thổi tới những trận nắng nóng như dội một bát nước sôi vào người.

Tạ Hoài Dung bị cái nắng nóng thiêu đốt mà cả người nóng lên, mái tóc đen mềm mại nhễ nhại mồ hôi dính sát vào tai, mồ hôi không ngừng chảy.

Gọng kính của cậu hơi tụt xuống, phần kính sau tai cũng hơi cong lên.

Cậu hơi nghiêng mình đầu óc liền bắt đầu choáng váng lao đảo, nhưng cậu nhanh chóng lấy lại tỉnh táo và đứng thẳng người.

Xung quanh yên tĩnh tới mức tựa như chỉ có thể nghe thấy tiếng quần áo cọ xát nhau, hành động của Tạ Hoài Dung tuy nhỏ nhẹ nhưng lại rất gây chú ý khi ở trong đội ngũ nghiêm

Hoặc có thể nói cậu quá gây sự chú ý.

Nếu so sánh vóc dáng của những nam sinh khác với Tạ Hoài Dung thì cậu giống như một miếng bọt biển bé nhỏ.

Hoắc Vân Trạch chỉ hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy cái gáy của cậu bạn cùng phòng ở phía trước.

Không biết tại sao, làn da trắng nõn mịn màng của cậu đặc biệt chói mắt trong tầm nhìn của hắn, ở cái thời tiết mùa hè nóng nực như thế này, nó làm hắn nhớ tới món bánh sữa mềm mềm mùa đông mát lạnh, vừa thơm vừa ngọt, lại còn mang đến cảm giác mát rượi.

Muốn cắn một cái.

Hoắc Vân Trạch nhíu mày, nhẹ nhàng nhắm chặt đôi mắt lại.

Mày lại làm sao vậy.

Trong lòng hắn tự giễu cợt bản thân mình.
_____________________________

Thỏ Béo: 250🌟 lên liền chương tiếp theo~ để xem sự simp lỏd của anh Hoắc (o˘◡˘o)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro