Chương 35 (Hết)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 35: Kết thúc

Lời nói của hắn tựa như con dao bén nhọn đâm thẳng vào tim.

".... Trả lại tiền? Cục cưng, em đi làm thuê ngoài kia thì em kiếm được bao nhiêu tiền hả."

Hoắc Vân Trạch híp mắt, nụ cười lạnh nhạt của hắn mang theo ý giễu cợt sắc bén: "Tiền ăn uống, tiền khách sạn em muốn trả hết sao, tại sao vậy, tại sao em lại muốn vạch ra ranh giới rõ ràng với tôi như vậy chứ."

"Em biết đấy, tôi có rất nhiều cách để em không thể nào trả nổi một đồng."

Người đàn ông dễ dàng hiểu được suy nghĩ của cậu chỉ bằng vài từ đơn giản.

"Sau khi chúng ta chia tay em muốn ở bên thằng nào hả? Là thằng ở sân bóng rổ lần trước, hay là cái thằng em đã trò chuyện với em trước khi đến căn tin, hay là còn thằng nào khác nữa?" Hắn đếm, đôi mắt đen láy u ám nặng trĩu, nhưng thật ra bản thân của hắn cũng đang cau mày không tìm ra cách giải quyết: "Đủ rồi, em muốn nghĩ thì cũng đừng có mơ mà nghĩ."

"Em đang muốn đi lừa ai nữa vậy, em có đánh giá bản thân mình cao quá rồi không?"

Trong phòng ngủ yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Hoắc Vân Trạch thấy cậu cúi đầu, hắn đi tới gập cái máy tính trước mặt xuống, giọng hắn lạnh tanh nói: "Sao em không nói gì đi? Lần này lại muốn mặc váy đi lừa...."

Lừa ai.

Hai từ này hắn còn chưa kịp nói thì đột nhiên biến mất trên đầu lưỡi.

Tạ Hoài Dung khóc.

Cậu luôn là một người có lòng tự trọng cao và cậu cho rằng khóc chính là một hành động yếu đuối. Ngoại trừ những lúc lên giường nước mắt sinh lý do khoái cảm chảy ra, cậu chưa bao giờ khóc ở trước mặt người khác.

Cậu giống như đang là một nhân vật tự ti dễ xấu hổ, bị túm lên sân khấu ăn mặc trang phục quái dị để lấy lòng đối phương nhưng lại bị chỉ trích hết câu này đến câu khác. Những câu hỏi quanh quẩn lặp đi lặp lại buộc cậu phải nhớ lại những lần ghen tuông vơ cớ của mình, nhưng giờ đây cậu cảm thấy mình đang bị ngâm trong nước đường, cũng không hiểu khoảng cách chênh lệch là gì nữa.

Tạ Hoài Dung khóc đến hai má đỏ bừng, nước mắt chảy lã chã tụ lại hết xuống cằm, từng giọt từng giọt rơi xuống, không có cách nào dừng lại được.

Cậu bị tổn thương đến mức yếu ớt, bất lực và bối rối.

".... Đúng."

"Em, em thật sự không có tiền."

"Rõ ràng là anh có tất cả, anh có mọi thứ, vậy tại sao anh còn muốn trêu đùa cười nhạo trả thù em như vậy?" Cậu nhỏ giọng khóc nức nở, đáng thương chật vật lau rnước mắt: "Tại sao anh lại đáng ghét như vậy chứ Hoắc Vân Trạch.... Em, em không giống như anh, em không thể giỏi như anh trong các kỳ thi, em cũng không có nhiều bạn bè như anh, không có bất kỳ thứ gì em có thể so sánh với anh được...."

"Lúc đầu em lừa anh, là em sai, em có thể dọn ra khỏi đây cũng được mà."

"Sao, tại sao lại phải bắt em cứ gặp anh chứ? Rõ ràng là em chưa từng mắng anh gì mà. Sao lại ghét em như vậy, sao lại muốn trêu đùa em như vậy, em cũng đâu phải là món đồ chơi đâu...."

Cậu khóc đến hai hốc mắt đỏ bừng, vì lau nước mắt mà cả vùng mắt đều bị xoa đỏ cả lên, giọt nước mắt to như hạt đậu cứ thế vỡ tan.

Tạ Hoài Dung cũng muốn khống chế bản thân mình, nhưng lớp vỏ bọc mạnh mẽ của cậu đã bị đối phương phá vỡ hoàn toàn, không còn lớp vỏ nguỵ trang, không còn hận thù, giờ đây chỉ còn cậu bé đáng thương bị gỡ bỏ những lớp vỏ bọc bảo vệ.

"Tại sao, tại sao anh lại còn muốn làm em thích anh như vậy chứ?"

Giọt nước mắt mặn chát rơi xuống.

Một người, người ta càng thiếu một thứ gì, thì người ta lại cành khao khát một thứ đó. Nếu cậu không thích hắn dù một chút, thì cậu sẽ không sẵn sàng tiếp xúc thân mật với Hoắc Vân Trạch, cũng sẽ không sinh ra cảm giác áy náy khi làm chuyện có lỗi với đối phương.

Tạ Hoài Dung đã sớm bị tình yêu làm tan chảy thành mật ngọt, lúc tỉnh táo lại, cậu bừng tỉnh phát hiện ra bản thân mình không thể nào chịu nổi lời nói lạnh nhạt mỉa mai từ đối phương.

Hoắc Vân Trạch cúi người xuống, thấp giọng mắng bản thân mình ngu ngốc, hắn chỉ muốn rút lại những lời lúc nãy bản thân vừa nói.

"Anh sai rồi cục cưng, anh xin lỗi, em đừng khóc nữa được không." Hoắc Vân Trạch đưa tay lau nước mắt cho cậu, nhỏ giọng dịu dàng dỗ dành: "Anh không có muốn trả thù gì em hết, cục cưng rất tốt, là anh ngốc anh không biết gì hết."

Dường như cảm nhận được cậu đã bắt đầu thả lỏng, Hoắc Vân Trạch hôn chụt chụt lên má cậu, trả lời rõ ràng từng câu hỏi cậu chất vất: "Anh chưa bao giờ ghét em cả. Cục cưng đừng suy nghĩ lung tung nha, anh lúc nào cũng thích em hết, em đừng có ghét anh."

Đuôi mắt Tạ Hoài Dung hồng hồng, quay mặt đi không muốn nhìn thấy hắn: "Nếu anh thật sự thích em, lúc trước em nhắn tin cho anh, sao anh lại đồng ý kết bạn và nhắn mấy lời bậy bạ như vậy."

"Anh biết người đó là em."

"....."

"Anh luôn biết đó là em. Anh không có thích ai hết, anh chỉ có thích mình em thôi."

"Anh thề đó."

"Swamp" chính là đầm lầy đầu tiên mà cậu rơi vào.
___

Sau khi cả hai đã nói chuyện xong, tờ giấy excel cũng bị Tạ Hoài Dung ném vào trong sọt rác, cậu cũng được anh người yêu bế lên giường, mông chổng lên bị đụ địt cả một đêm dài.

Tạ Hoài Dung cảm thấy dường như không có sự thay đổi gì nhiều khi cậu buông bỏ suy nghĩ ghen tị và thật tâm ở bên cạnh đối phương.

Cùng nhau ngủ một giường, cùng hôn nhau, cùng nhau làm tình.

So với lúc ban đầu, điều duy nhất mà thay đổi so với trước kia là cậu không còn lén lút dò hỏi điểm thi của Hoắc Vân Trạch cao hay thấp nữa, hiện tại thì nếu muốn biết cậu có thể lên thẳng hệ thống điểm trực tiếp tra điểm của hắn, so với Hoắc Vân Trạch thì cậu quan tâm điểm số của hắn còn hơn cả hắn nữa.

Rồi sau đó cậu biết được giáo sư dạy môn chuyên ngành là mẹ của Hoắc Vân Trạch. Khi Tạ Hoài Dung còn đang lên kế hoạch gặp mặt bố mẹ hắn rồi bị phụ huynh bên đó ép chia tay thì cậu đã gặp được mẹ chồng tương lai và đạt điểm cao nhất trong môn chuyên ngành mà mẹ chồng dạy.

Vào học kỳ mới, Tạ Hoài Dung nhận được học bổng đặc biệt. Cậu nghiêng cằm ngẩng mặt nghe Hoắc Vân Trạch cậu "thông minh", sau đó còn ở trong phòng ngủ ôm cậu xoay vài vòng.

Cậu vẫn còn đang làm thêm ở tiệm cà phê gần trường học, mỗi khi tan làm đều sẽ có người tới đón cậu về.

Tài khoản mạng xã hội mà cậu dùng để đăng lên topic nói xấu bạn cùng phòng đã lâu không dùng, một ngày nọ, Tạ Hoài Dung nhớ ra thế là cậu đăng nhập vào và thấy thanh thông báo có hàng ngàn bình luận.

Chủ tus chắc sẽ không bị bạn cùng phòng tống tiền đâu nhỉ?

Aaa? Sao chủ tus không tiếp tục mắng nữa thế, đã tốt nghiệp rồi sao?

Lót dép ở đây, đợi ngày thứ 365 chủ tus quay về aaaaaa

Tạ Hoài Dung từ trên giường bò dậy, trên người cậu lấm tấm dấu hôn đỏ rực vẫn còn chưa phai.

Hoắc Vân Trạch cúi đầu hôn cậu: "Không ngủ thêm một chút nữa sao?"

Sữa đậu nành của bé gấu nhỏ: Xin lỗi mọi người nha~ À, tôi và bạn cùng phòng ở bên nhau rồi!

Kết thúc chính truyện.
_____________________________
Tác giả có lời muốn nói】: Đã hết truyện! Mọi người ơi, truyện ngắn này cũng đã kéo dài khá lâu rồi, cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện ngắn này và cúi đầu cảm ơn. Tôi chưa có ý tưởng nào cho ngoại truyện hết, cho nên tôi tính sẽ lưu các ngoại truyện vào cột bổ sung sau. Bộ truyện tiếp theo sẽ là: "Du hành về thời cổ đại, bị biến thành vợ chung" 2x1, nếu có hứng thú thì lưu lại nha, tôi yêu các bạn ovo.

Thỏ Béo: Huhu vậy là hoàn thành bộ truyện đầu tiên của nhà Thỏ òi. Kết truyện có hơi nhanh và đột ngột, Thỏ muốn cái seg thật bùng cháy ( ̄ω ̄) nhưng mà hoi không sao, chúc mừng hai bạn nhỏ đã về bên nhau và sống hạnh phúc. Cảm ơn các độc giả đã yêu thích bộ truyện và ủng hộ tác giả cũng như Thỏ Béo. Các bạn hãy đón chờ các bộ truyện tiếp theo nhé. Cảm ơn rất nhiều ạ (' ω '♡)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro