Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 34: "Chịch chia tay"?

Trước đó Tạ Hoài Dung cũng đã vài lần tạo "bất ngờ" cho hắn, nhưng lần sắc mặt của Hoắc Vân Trạch lại làm cho cậu không thể đoán được hắn đang nghĩ gì.

Là bởi vì cậu mua nước không đủ đắt tiền hay sao....

Cậu hơi thất thần lơ đãng trả lời, cậu không hiểu việc đưa nước với những chuyện khác khác nhau chỗ nào.

Trong lúc vẫn còn đang miên man suy nghĩ, thì Tạ Hoài Dung nhìn thấy hai thùng nước khoáng được mang ra xếp bên cạnh sân bóng rổ.

Dường như điều cậu làm có vẻ là dư thừa rồi.

Trong lòng Tạ Hoài Dung có chút thất vọng, lông mi rũ xuống, cậu cảm thấy hình như bản thân mình không có chút giá trị nào.
____

Trên thực tế mà nói, từng ngày cứ êm đềm trôi qua như vậy, Tạ Hoài Dung thỉnh thoảng lại có chút ảo tưởng hai người bọn họ dường như thật sự đang yêu nhau.

Nhưng chắc sẽ không ai nghĩ tất cả đều chỉ là sự giả dối, cậu nghĩ.

Tạ Hoài Dung đẩy đẩy mắt kính dày cộm trên sóng mũi, cằm hơi nâng lên, ôm má nhìn bảng tính trên excel mình vừa mới làm.

Cậu đặt trị số yêu thích của mình đối với Hoắc Vân Trạch từ đầu là số 0, từ khi kế hoạch bắt đầu tới bây giờ, trị số của hắn đã tăng lên một cách mạnh mẽ làm cậu không thể ngờ được.

Tạ Hoài Dung sợ bản thân mình đã quên đi mất mục đích ban đầu là gì, nên vì vậy cậu tạo một ô lớn ở cuối số tổng điểm, sau đó in đậm những nhiệm vụ quan trọng ở bước cuối cùng: "gặp phụ huynh, chia tay, trả nợ"....

Cậu nhỏ giọng lặp đi lặp lại thêm một lần nữa, sau đó mới bắt đầu chuẩn bị những bước cuối cùng.

— Một cái váy xếp li ngắn không được nhiều vải cho lắm được trải lên trên bàn học của cậu.

Hôm nay là khoa bọn họ có một bữa tiệc ăn mừng vô địch giải bóng rổ.

Tạ Hoài Dung có nghe bọn họ ngồi nói chuyện hẹn nhau ra ngoài ăn liên hoan, Hoắc Vân Trạch cũng vừa mới đi cách đây không lâu, cậu tính toán thời gian hắn về, cảm thấy chắc đối phương có thể sẽ về trễ.

Cậu cuộn tròn ngón tay, cầm lấy cái váy ngắn củn cỡn kia cùng với một bộ quần áo đi vào phòng tắm.
___

"Anh ơi, anh thật sự không đi liên hoan ăn mừng sao?"

Hoắc Vân Trạch tay cầm điện thoại trả lời còn tay còn lại thì chỉ vào cái bánh nhỏ trong tủ kính.

Hắn trang thủ trả lời dường như sợ mất thời gian: "Các cậu chơi đi, tiền thì tính vào tài khoản của tôi."

Bầu không khí bên kia ồn ào náo nhiệt, có vẻ như đã bắt đầu nóng lên.

"Anh à nói cho em biết đi, dạo gần đây anh ở bên ai vậy hả, hẹn đi đâu cũng hẹn không được."

Quẹt thẻ xong, Hoắc Vân Trạch cầm lấy túi giấy từ tay người bán hàng đưa tới: "Là người yêu, vợ của tôi."

Người đàn ông dừng lại vài giây, cũng không quan tâm đối phương có hỏi thêm gì không, mà tự cười tự nói: "Em ấy rất dễ thương."

Hoắc Vân Trạch từ trước đến nay không thích chuyện gì diễn ra ngoài tầm kiểm soát của hắn, nhưng Tạ Hoài Dung là ngoại lệ duy nhất.

Bản thân của hắn có ham muốn dục vọng và chiếm hữu cực kỳ điên cuồng mạnh mẽ đối với Tạ Hoài Dung.

Có rất nhiều suy nghĩ ích kỷ, xấu xa hắn đã cố gắng kìm chế nó, đè nén và ép nó chìm xuống vực sâu.

Hắn cũng không phải là không cảm nhận được sự thay đổi của đối phương dạo gần đây.

Tuy nhiên, hắn giống như một con sói hung ác, đã cắn được xương thì sống chết sẽ không bao giờ buông ra, nếm được hương vị ngon ngọt ấy, đôi mắt hắn sẽ lại dán chặt vào người đang giăng bẫy, nhìn người đó ngốc nghếch bố trí bẫy và đôi mắt cong cong cười của người đó nghĩ bản thân mình đã làm ra một cái bẫy hoàn hảo.

Cũng may vì bây giờ hắn vẫn còn đang tự lừa chính bản thân mình.

Hoắc Vân Trạch mở cửa phòng ký túc xá ra.

Tiếng nước chảy trong phòng tắm vẫn còn vang vọng.

Hắn đặt bánh kem nhỏ lên bàn của Tạ Hoài Dung.

Lúc này túi giấy không cẩn thận chạm vào chuột máy tính, màn hình laptop vừa mới tắt không được bao lâu lại bắt đầu sáng lên.

Dòng chữ trên màn hình phản chiếu trong đôi mắt lạnh ngắt của người đàn ông.

Có lẽ bây giờ hắn nên giúp cậu che giấu nó, bỏ đi và tỏ vẻ thờ ơ như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng đáng tiếc Tạ Hoài Dung không cho hắn có cơ hội ấy.

"Anh, sao anh về sớm thế...."

Gương mặt Tạ Hoài Dung ửng hồng do hơi nóng của nước. Cậu mặc một chiếc váy ngắn củn, đây là lần đầu tiên cậu chủ động, đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn lần đầu tiên lộ ra ngoài, trắng mịn như sữa bò, ngay cả đầu gối cũng hồng hồng, nhưng sắc mặt của cậu lại tái mét tựa như đang lo lắng điều gì đó.

Lông mi Tạ Hoài Dung run rẩy.

Tất cả các bất ngờ liên tiếp chồng lên nhau, cuối cùng tất cả những điều tốt đẹp đó cũng chỉ để thực hiện mục đích chia tay.

Hoắc Vân Trạch gõ ngón tay lên mặt bàn, đôi mắt hắn lạnh tanh, cười nhạo một cái rồi nói: "Cho nên việc này được xem là..."

"Chịch chia tay?"

Yết hầu của hắn lăn lộn lên xuống, những cảm xúc mà hắn che giấu bấy lâu nay trong phút chốc đều vỡ vụn.
_____________________________

Thỏ Béo: Hai bạn nhỏ sẽ phải làm gì đây (ಠ╭╮ಠ) 500 🌟 lên chương cuối~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro