Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 33: Một chút ghen tuông

Tạ Hoài Dung không hiểu được lòng mình bây giờ ra sao nữa, sau khi suy nghĩ cẩn thận một hồi cậu quyết định đi ngủ và sẽ làm theo kế hoạch ban đầu mình đã lập ra.

Để đảm bảo kế hoạch "Gặp mặt gia đình" ở bước cuối cùng hoàn hảo nhất, Tạ Hoài Dung thậm chí còn lập lên một cái danh sách execl để tính điểm tích luỹ, tăng trị số ưu ái của Hoắc Vân Trạch.

Buổi tối, Hoắc Vân Trạch đòi ngủ chung với cậu, cậu cũng chiều theo ý hắn mà dịch người vào bên trong tường, sau đó vỗ vỗ lên chăn bông bên cạnh, ngẩng gương mặt xinh đẹp lên nói với hắn: ".... Được rồi, em cho anh nằm một nửa."

Hoắc Vân Trạch muốn giúp cậu xách cặp tới lớp, Tạ Hoài Dung lúc đầu còn hơi do dự một chút sau đó cũng gật đầu đồng ý.

Cuối tuần ở quán cà phê mà cậu làm thêm, cậu theo mấy anh chị nhân viên trong quán học cách làm một bông hoa bằng kéo, mặc dù hoa hồng đó cánh hơi gãy rụng nhưng cậu thấy có vẻ Hoắc Vân Trạch thật sự rất thích nó.

Điều duy nhất cậu lo lắng đó chính là có một buổi tối hai người bọn họ sau khi hôn nhau ở trong hoa viên của trường, thì liền đụng mặt giáo sư dạy môn chuyên ngành của họ cũng đang đi dạo ở đó. Tạ Hoài Dung bối rối hoảng loạn đến mức cứng đờ người đứng im tại chỗ, còn Hoắc Vân Trạch thì lại đi lên nói chuyện với giáo sư.

Gió đêm thổi xào xạc, bóng dáng của nam sinh cao lớn tuấn tú, có lẽ vì đã quen biết trước với đối phương, nên trông vẻ mặt của hắn có vẻ lười biếng thản nhiên như không có chuyện gì quan trọng, rất bình tĩnh.

Tạ Hoài Dung bĩu môi, cậu tự hỏi trong đầu, có phải công tử xuất thân từ gia đình giàu có như hắn thì gặp ai cũng quen biết có phải không.

Sau khi quay về lại phòng, cậu chậm rãi hỏi hắn.

Hoắc Vân Trạch nhéo má cậu, chỉ nói hai chữ: "Bí mật."
____

Thấm thoát đã hơn một tháng trôi qua.

Chỉ trong nháy mắt đã tới thời gian diễn ra trận thi đấu bóng rổ ở trường.

Sau khi đi so sánh giá cả ở siêu thị, Tạ Hoài Dung chọn hai chai nước khoáng có giá khoảng hai tệ rồi sau đó đi về phía sân bóng. (2 NDT = 6.679,59 Đồng)

Hoắc Vân Trạch là tay đấu chính chủ lực trong đội bóng rổ, nên cậu biết có rất nhiều người muốn đưa nước cho hắn, cậu còn nghe đồn năm ngoái có người còn đưa cho hắn chai nước mấy trăm tệ. (100 NDT= 333.979,66 Đồng)

Tạ Hoài Dung rất ít khi đến sân vận động, so với mấy chỗ như sân chơi thể thao, thì thư viện không khác gì ngôi nhà thứ hai của cậu, mà sân thể thao của trường bọn họ là một nơi rất nổi tiếng. Cậu nhìn xung quanh một vòng, vất vả mãi mới tìm thấy được sân chơi bóng rổ, nhưng cậu lại không thấy Hoắc Vân Trạch ở đâu hết.

Cậu mang theo hai cuốn sách chuyên ngành cùng với rất nhiều giấy tờ, nên cái cặp nặng trĩu, trên tay lại còn mang theo hai chai nước, trông cậu ngơ ngác nhưng lại rất nổi bật.

"Bạn học, cậu tìm người à?"

Tạ Hoài Dung nhìn nam sinh vừa hỏi đứng trước mặt mình.

Đối phương mặc một bộ đồ bóng rổ đỏ rực, mồ hồi đầm đìa, trên cổ còn quấn một cái khăn lông. Đồng phục của cậu ta có ghi rõ khoa, là bạn học cùng khoa với cậu, có vẻ là khác lớp.

Tạ Hoài Dung gật đầu: "Ừm, tôi muốn hỏi, có Hoắc Vân Trạch ở đây không?"

Nam sinh nghe được tên của người kia, đưa nước cho Hoắc Vân Trạch thì có cả trai lẫn gái, cũng không bất ngờ gì mấy, cậu ta gãi gãi mặt nhìn chai nước trong tay Tạ Hoài Dung, nhịn không được nói: "Cậu ta không nhận nước của người khác đâu, cậu vẫn nên nhanh chóng quay về đi."

"Hay là, hay là cậu, cậu đưa cho tôi, không phải, tôi có thể mua nước lại từ cậu."

Trên sân bóng âm thanh rất ồn ào hỗn loạn, mà nam sinh kia lại nói lí nhí nhỏ như muỗi, đôi mắt cậu ta vẫn luôn dán nhìn Tạ Hoài Dung.

Cậu ta có một gương mặt nhỏ nhắn, cơ thể gầy và đôi môi đỏ mọng tựa như hình trái tim.

Tạ Hoài Dung không nghe rõ, đang tính bước lên thêm một bước nữa, bỗng nhiên vai cậu bị kéo nhẹ một cái.

"Nói cái gì?"

Ngón trỏ cùng với ngón giữa của Hoắc Vân Trạch móc lấy vai cặp của cậu, giúp cậu nâng cái cặp nặng trịch lên một chút, giọng hắn trầm thấp truyền đến. Ánh mắt sắc lạnh của hắn quét nhẹ qua hai người bọn họ, sau đó quay qua nhìn Tạ Hoài Dung.

"Em mang nước cho anh hả?"

Tạ Hoài Dung nhìn thấy người cần tìm, không biết từ lúc nào mà môi dưới cậu khẽ cong lên, sau đó đưa nước cho hắn, giọng điệu cậu nghiêm túc nhấn mạnh: "Là bất ngờ đó."

Cậu đang định nói cảm ơn bạn học bên cạnh thì Hoắc Vân Trạch đã cắt lời.

"Em định đi tới thư viện sao?"

"Đúng vậy." Tạ Hoài Dung kêu hắn buông tay ra, một tay thì nhét vào tay hắn một chai nước khoáng với nhiệt độ bình thường, sau đó nhỏ giọng giống như thầy giáo nhỏ cảnh cáo cậu bé nghịch ngợm: "Nhớ nha, không được vứt nước lung tung, nếu không khát, thì anh đưa cho bạn học kế bên một chai, nghe chưa?"

Hoắc Vân Trạch mím môi thành một đường thẳng.

"Nhưng hôm nay anh lại thấy khát cực kỳ." Hoắc Vân Trạch quay qua nhìn nam sinh kia, nói xin lỗi nhưng lại không có một chút thành ý nào là xin lỗi: "Xin lỗi nha."
_____________________________

Thỏ Béo: Vị giáo sư chuyên ngành kia là ai ấy nhỉ? (๑˘︶˘๑)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro