Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 32: Diễn biến thay đổi

Swamp: 【Được.】

Sau khi nhìn thấy hắn trả lời lại tin nhắn Tạ Hoài Dung mới tắt điện thoại.

Giáo sư giảng dạy môn chuyên ngành mới trông cô ấy rất thanh cao, có khí chất. Mới vừa vào tiết cô đã gọi một số sinh viên trong lớp đứng dậy trả lời câu hỏi.

Người đầu tiên giáo sư gọi đó chính là Hoắc Vân Trạch, cô cũng chẳng thèm nhìn vào danh sách lớp để xem tên, mà chỉ đưa mắt nhìn xuống dưới gọi thẳng tên hắn, dường như cô đã biết hắn.

Tạ Hoài Dung đoán rằng đối phương chắc hẳn có tham gia vào các hạng mục nghiên cứu của giáo sư ấy.

Cậu vừa nghe giảng vừa chép bài. Không lâu sau đó hai tiết học cũng đã kết thúc và đến giờ ăn trưa.

Cửa trước và cửa sau phòng học đều được mở ra, nhưng không hiểu lý do tại sao hôm nay mọi người lại không ồ ạt chen chúc nhau chạy ra khỏi lớp.

"Sao trước đây tôi chưa từng thấy cậu ta nhỉ?"

"Cậu nhìn xem cậu ấy mặc áo dài tay đó có ổn không...."

"Á, thì ra cậu ta trông như thế này."

"....."

Tạ Hoài Dung thường có thói quen đeo kính mắt khi ra ngoài, chỉ là bây giờ cậu để lộ hoàn toàn gương mặt xinh xắn, cậu không còn là người xấu xí khó tính khó gần nữa, mà trông rất dịu dàng hiền lành lại còn cực kỳ xinh đẹp, kính mắt giờ đây chỉ còn là vật trang trí.

Lúc cậu vừa nâng mi mắt lên, cậu liền nhìn thấy một đống người đứng xếp hàng trước mặt cậu, để ra ngoài cửa, cũng may mắn là có cách một cái bàn, nên cũng không làm mọi người dán sát nhau quá mức.

Tạ Hoài Dung không thích gần gũi với những người khác, sau khi thu dọn sách vở xong cậu đeo cặp ra sau lưng mình, ngón tay mềm mại siết chặt lấy quai cặp. Cậu đã lột xác khỏi bộ dạng xấu xí trước kia, giờ đây Tạ Hoài Dung tựa như một con búp bê sứ được mài giũa tỉ mỉ tinh xảo, xinh đẹp dịu dàng hấp dẫn mọi ánh nhìn.

"Oa, cậu là ai thế?"

Tạ Hoài Dung không ngờ sẽ có người chặn đường cậu lại để bắt chuyện, hơn nữa đối phương còn là cái tên bạn học đã mắng cậu là kẻ quái dị có bệnh.

Cậu cảm thấy bộ dạng hiếu kỳ bây giờ của cậu ta làm Tạ Hoài Dung cảm thấy đột nhiên muốn bật cười thành tiếng.

Tạ Hoài Dung là một người có thù thì nhớ rất dai, cậu đã ghét ai thì đều sẽ mắng đối phương trong đầu một trận, nhưng cậu nghĩ rằng việc nói chuyện với một người rớt gần như một nửa tổng số các môn học thì cho dù có nói chủ đề gì đi chăng nữa thì cũng làm đầu óc bản thân mình chậm phát triển.

Cậu mím môi và im lặng bước đi không nói lời nào.

Nam sinh kia còn muốn tiếp tục làm phiền cậu, bỗng nhiên giây tiếp theo có một cánh tay túm lấy cổ áo cậu kéo sang một bên.

"Tránh xa cậu ấy ra."

Đám sinh viên vội vã ra khỏi cửa lớp chạy sau đó còn rướn cổ ngó vào bên trong xem kịch vui.

Hoắc Vân Trạch lạnh lùng cảnh cáo, đôi mắt của hắn âm u sắc bén lạnh băng nhìn đối phương.

Tạ Hoài Dung không dám làm giống như hắn, bởi vì cơ bản cơ thể tay chân cậu gầy gò không thể đánh lại người khác, cho nên lúc đó cậu cũng có nghĩ tới chuyện chụp bao lên đầu Hoắc Vân Trạch đánh hắn một trận coi như trả thủ nhưng cậu thấy không ổn lắm, vì thế mới chuyển qua lừa hắn yêu đương qua mạng.

Cậu có chút hâm mộ ghen tị, buồn rầu nhéo nhéo cánh tay mình.

Lúc trước Tạ Hoài Dung bị người chửi mắng nói xấu sau lưng thậm chí còn bị bạn học xa lánh, cậu cũng không có buồn vì bị đối xử như vậy, mặc kệ là cùng ai cãi nhau, thì hai mắt cậu lúc nào đỏ bừng lên, không có chút khí thế nào để cãi lại.

Nhưng bây giờ thì đã khác rồi.

Cậu phát hiện ra, thật ra thì Hoắc Vân Trạch thật sự là một người bạn trai rất tốt.

Tạ Hoài Dung không so sánh hắn với bất kỳ ai hết, cậu tự dùng thước đo tiêu chuẩn của mình để đánh giá hắn. "Đầm lầy" là người rất biết dỗ dành người khác cùng với tên phú nhị đại cùng phòng của cậu kia, hai hình tượng này đã dần dần hợp nhất, tạo cho cậu một ấn tượng mới về Hoắc Vân Trạch.

Hoắc Vân Trạch nghiêng người, hắn nắm lấy cổ tay cậu kéo ra ngoài, cậu cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì nữa.

Có lẽ hắn không muốn cậu gặp phải rắc rối....

Hoắc Vân Trạch đẩy đầu lưỡi chạm vào vòng họng, động tác trên tay hắn kiên quyết không buông.

Tạ Hoài Dung im lặng trên suốt đường đi.

Giờ đây có rất nhiều người đến nhà ăn, xe đạp điện chạy qua lại xung quanh bọn họ, mọi người nói chuyện cười đùa rôm rả, dường như chỉ giữa hai người bọn họ mới có bầu không khí im lặng.

Tạ Hoài Dung nhìn chằm chằm vào bàn tay người đàn ông tựa như gông xiềng siết chặt lấy tay cậu, nhỏ giọng nói:

"Hoắc Vân Trạch."

"Cái kia...."

Hoắc Vân Trạch dừng lại tại chỗ, hắn nhìn cậu mấp máy môi, không biết cậu đang do dự chuyện gì.

Tạ Hoài Dung ngẩn người nhận ra bản thân mình hình như có gì không ổn lắm, nhưng cậu lại không biết phải giải thích như thế nào.

Cậu không nói Hoắc Vân Trạch buông tay ra, chỉ cúi đầu, im lặng không nói nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro