03.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiều Trinh đang ở cty vừa làm xong công việc nên xuống dưới cty uống coffee.


Hôm nay Nguyễn Trinh cũng đến cty.


Kiều Trinh vừa đi tay vừa bấm điện thoại, nghe tiếng la của Nguyễn Trinh thì ngốc đầu lên *bóp*


"A cái gì vậy" *lấy tay sờ vào trán*

"Máu là máu nè"

"Kiều Trinh ơi cứu chị, cái tên đó định đánh chị"  *Nguyễn Trinh hốt hoảng*.


"Chị kéo tôi ra làm đồ đở đạn cho chị đó hả. Xem đầu tôi máu me be bét rồi nè"

"Chị xin lỗi em có sao không" *Nguyễn Trinh sợ xanh mặt*

*Kiều Trinh bước như bay tới cái tên vừa ném cái ly vào đầu mình, đấm cho mấy cái như trời giáng*


"Hên cho mày là ném trúng tao, nếu trúng chị ấy thì không biết cái mạng của mày còn không ".

"Mày là ai mà xía vào chuyện của tao".

"Là ai không quan trọng, ba của chị ấy là chủ tịch ở đây khôn hồn thì biến khỏi đây"


*Tên đó sợ hãi gác chân lên cổ mà chạy*



Kiều Trinh đứng dậy bỏ về

"Cám ơn chị tặng tôi cái đầu đầy máu"

"Em có sao không để chị đưa em đi bệnh viện".

"Thôi khỏi tôi không có chết đâu"

Rồi bỏ lên xe về để cho người kia đứng đó mà suy nghĩ về tội lỗi mình mới vừa gây ra .


Về đến nhà cô lôi hộp bông băng thuốc đỏ ra dán vết thương lại trong lòng thì hừng hực lửa.

* Đứng không cũng ăn đạn, bực mình thiệt*


Lúc này Nguyễn Trinh mới dám về sợ cô nổi trận lôi đình.

"Em có sao không, chị thật sự có lỗi quá , tại sợ quá nên chị không biết làm gì . Để chị xem thử có nặng lắm không".

"Thôi khỏi vết thương cũng bình thường".

"À ừm".

"Có cần nghỉ vài ngày không để chị xin ba chị giùm".

"Không cần đâu bình thường thôi ".

*Gật gật đầu*.

" Nếu chị muốn chuộc lỗi thì nấu ăn cho tôi đi ".

" Ơ nhưng mà chị nấu không ngon, em ăn được không ! ".

"Không biết chị làm cách nào tối nay có đồ ăn cho tôi là được".

"À quên chị phải rửa bát nữa"


"Cũng được"    * gáng nhịn nhục 1-2 bữa thôi Nguyễn Trinh ơi*.

Cuối cùng là Nguyễn Trinh đặt thức ăn ngoài cho lẹ.


"Kiều Trinh ơi có đồ ăn rồi xuống ăn thôi !".

"Đợi tôi xíu xuống liền"

"Đặt bên ngoài sao!?".

"Ừa bên ngoài để tôi nấu mắc công em không ăn."

*Nguyễn Trinh nhìn người kia ăn cũng thấy có lỗi lắm, coi như tôi hầu hạ mấy người vài ngày để chuộc lỗi đi*.

"Ăn đi mắc gì nhìn tôi quài".

" Ai nhìn !".

*Gì vậy trời nhìn đã người ta nói thì cải*

"Ăn xong rồi chị rửa bát rồi dọn dẹp đi nhe, tôi lên ngủ"

*cũng không tệ còn có người để sai vặt*


* Đường đường là con chủ tịch mà bây giờ phải làm ô sin vậy hả trời ! *


"Sáng mai có cần thức sớm nấu ăn không ta ?? "

_______

Sáng nay Nguyễn Trinh thức rất sớm định nấu ăn cho Kiều Trinh mà xuống tới thì thấy Kiều Trinh đang ngồi ăn cơm một mình.


" Trời sắp sập hay sao mà chị thức sớm thế !"

"Ai cấm tôi thức sớm mà không được thức sớm!".

"Ăn sáng luôn không, lấy chén rồi ăn ".

" Ùm cũng được ".

"Tôi ăn xong rồi đi làm tí nữa chị dọn dẹp ".

"Ừa".

Nói rồi Kiều Trinh ra xe đi làm.

"Dạ chào chủ tịch "

"Chào cô thật là xin lỗi cô quá, hôm qua đã có người báo cho tôi biết vụ dưới quán".

"Dạ tôi không sao thưa ông".

"Thật là con gái tôi làm phiền cô quá".

"Dạ cũng tình huống bất ngờ nên chị mới làm như vậy. Chào ông tôi đi làm việc".

* Miệng thì nói vậy chứ trong lòng tức chết*

___________
Thấm thoát đã 1 tháng trôi qua.

Nguyễn Trinh đang từ trên lầu đi xuống dưới nhà thì thấy Kiều Trinh đang ngồi ăn cơm một mình, có điều gì khiến cô phải chùn bước !?.


Thật ra đây không phải lần đầu mà chị thấy Kiều Trinh ngồi ngẩn ngơ khóc một mình, thật sự chị cũng tò mò muốn biết là có chuyện gì xảy ra nhưng chị không dám hỏi.

Khác xa với vẻ ngoài mạnh mẽ và lạnh lùng của cô.


Nhưng mà nói thật thì em ấy rất tinh tế tuy nói chuyện lúc nào cũng xỏ xuyên chị mà tinh tế lắm từ những điều nhỏ nhặt luôn. Làm cho chị cũng phần nào hiểu được tâm tính của cô cũng không xấu xa.


Nguyễn Trinh quay trở lên lầu không dám xuống.

_____________

Một ngày đẹp trời Kiều Trinh dẫn một người con gái xinh đẹp về nhà, cô gái ấy tên Hương.


" Bạn gái em hả !?".

"Xin giới thiệu với chị đây là Hương người yêu tôi "

"Em chào chị"

"Chị chào em, người yêu em xinh thật đó Kiều Trinh"

"Cám ơn chị đã quá khen"


Để chị lên lầu trả sự riêng tư cho hai đứa

*Trời ơi muốn về nhà quá ở đây như bóng đèn*

Nguyễn Trinh định xuống dưới lấy nước uống thì vô tình thấy được cái cảnh không nên thấy


*.....khác xa với con người bình thường quá, em ấy có vẻ nuông chiều người yêu !. Khát nước quá làm sao xuống lấy được *


Nguyễn Trinh cũng chán cái cảnh 2 con người này cứ ở nhà mà giỡn hớt , làm cô không được tự nhiên.


Rồi bỗng dưng mấy tuần không thầy Hương đến nhà nữa Nguyễn Trinh tò mò.

"Ủa Trinh hỗm giờ không thấy Hương tới chơi".


"À tụi em chia tay rồi"


"Ủa gì vậy thấy hạnh phúc mà sao chia tay nhanh vậy".

"Chỉ có người trong cuộc mới hiểu được thôi".


*Hèn gì hỗm giờ thấy nhỏ này tối nào cũng ngồi uống bia sai be bét *


Chưa khỏi bất ngờ này tới bất ngờ khác

Hôm nay Kiều Trinh lại dẫn một người khác về nhà.

*Gì nữa vậy trời nhỏ này có thần kinh gì không, mới vừa chia tay đây mà có người khác*.

Nguyễn Trinh còn sốc hơn khi một tuần Kiều Trinh dẫn 1 khác người về.

*Trời ơi nhỏ này đáng sợ quá vậy hay mình chuyển ra khỏi đây ! . Hay nó buồn tình quá hoá điên, dụ con gái người ta rồi chia tay hết cô này đến cô khác ?! .Con người đàng hoàng lúc trước đâu rồi làm mình hơi sợ*.


"Ê chị kia làm gì nhìn tôi dữ vậy"

"Hả không không có gì "

"Ánh mắt chị có vẻ khinh bỉ tôi"

"Đâu đâu có".

"Tôi nói cho chị biết để khỏi tò mò"

"Sao"

"Thật ra tôi quen cho vui thôi chứ không có ý định lâu dài nên là chị cứ nghĩ thoáng lên là được".

"À ừa nhưng mà làm vậy không quá đáng với người ta sao "

"Thật ra thì mấy người tôi dẫn về chỉ có mình Hương là thật lòng, còn mấy người khác chỉ đến với tôi vì tiền thôi".




" Ê chị có muốn đi chơi không xin ba chị cho tôi nghỉ đi, tôi sẽ chở chị cùng đi ".

"Em muốn đi chơi hả , để chị xin "


"Ùm xin liền bây giờ đi, ngày mai đi luôn"

"Ùm gấp vậy!".


.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro